Cô cô trong lòng chùng xuống, nghĩ đến nàng chỉ là một cô gái mới 14 tuổi, chưa từng ra khỏi hoàng cung xa hoa, càng chưa bao giờ phải trải qua cảnh nước mất nhà tan, bị tra tấn tàn nhẫn, bây giờ nàng phải chịu đựng tất cả những việc này…
Mới nghĩ đến đây, Cô cô lại chuyển sự chú ý sang một vấn đề khác. Cô cô đã sống tại Uyên Vương phủ mười mấy năm, nhưng cô gái kiên cường như Lạc Cơ Nhi thì chưa từng gặp qua, mà lại là một tiểu cô nương còn rất nhỏ nữa chứ. Thật là điều ngạc nhiên.
Không đành lòng nhìn thấy nàng như vậy, Cô cô cúi xuống, chăm chú nhìn vào mặt nàng
“Khôn ngoan một chút, cái gì nên nói cái gì không nên nói, ta nghĩ ngươi không cần ta phải dạy nữa đúng không?” Cô cô vươn tay, nâng cái cằm nhỏ nhắn của nàng lên “Một thân thể ngọc ngà như băng như thế này mà bị vùi dập thì quả là đáng tiế.c”
Câu nói này mặc dù không hoàn toàn mang ý tốt nhưng cũng làm Lạc Cơ Nhi giật mình. Nàng kìm nước mắt nhìn đi chỗ khác, gật gật đầu.
“Tốt lắm, trước tiên ngươi nghỉ ngơi đi, hôm khác ta sẽ sắp xếp công việc cho ngươi”
Thấy Cô cô muốn rời đi, Lạc Cơ Nhi hít một hơi thật sâu, mở miệng khẽ gọi “Chờ một chút…”
Cô cô dừng chân, chần chừ quay người lại.
Lạc Cơ do dự một lúc lâu rồi mới cất tiếng thanh thanh hỏi: “… Cô cô, ngươi có thể cho ta biết, các cô gái ngày ấy cùng vào phủ với ta, bây giờ họ đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537054/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.