Chính Tường và Hải Phùng gặp nhau lần đầu tiên khi cả hai người đi chung chuyến xe bus, đứng cạnh nhau. Có biết bao nhiêu lần đụng chạm do va sóc của chiếc xe, nơi đông đúc người ngồi trên xe vô cùng khó thở, nhưng chỉ cần Chính Tường bên cạnh, cậu luôn cảm thấy thơm lây. Những ngày sau đó họ đều đi chung chuyến xe bus, rồi lại đứng cạnh nhau, nói chuyện với nhau cũng khá nhiều, rồi lại mỗi người một ngả đường, coi như, yêu thầm kín trong chiều xe bus tới.
Rồi họ dần trở nên thân mật, những đời sống sinh hoạt họ va chạm vào nhau và dần đặc biệt với nhau. Họ có một khởi đầu tốt đẹp cho một mai sau tươi sáng. Những ngày đến trường, khi về, Chính Tường cũng đều đón cậu đi và về bằng chiếc xe đạp với chiếc giỏ nâu. Giống như bao đôi tình nhân khác, dù là mọi người dị nghị đủ điều. Cho đến khi trưởng thành, họ vẫn sẽ tiếp xúc với nhau càng thân thiết hơn. Những chiếc caravat thay thế cho chuyến xe bus, cậu luôn tự chọn caravat đôi cho cả hai người và tự đeo cho anh mỗi sáng. Chuyện tình đam mỹ của họ là chuyến tàu ngầm nhẹ nhàng không phanh gấp.
Cuối cùng, khi đã ổn định, cậu đồng ý gả cho anh, cùng anh xây lên một tổ ấm hạnh phúc. Tình cảm ôn nhu luôn hiền hoà như gió thu…