Chương trước
Chương sau
Phía cảnh sát đã tìm thấy người đàn ông lái xe cần cẩu, là con trai của thợ lái xe cẩu ở công trường gần đó, bởi vì từ nhỏ đã theo cha đi làm việc nên dù mới chỉ mười lăm tuổi nhưng cậu ta đã có thể tự mình điều khiển xe.

Cậu bé này bị người khác mua chuộc từ trước, chỉ nhớ người đó đeo kính râm và cao hơn mình. Thằng bé nhìn ảnh của Trần Tiểu Hổ một lúc lâu, không chắc chắn lắm mà hơi lưỡng lự gật đầu.

Hội trường đã biến thành một khu vực lộn xộn, hầu hết khán giả đều hoảng loạn chạy trốn ra bên ngoài, cũng có rất nhiều người đã chết vì đợt xả súng. Cánh cửa đã bị đóng lại, một bức tường bằng thịt người chặn lối ra, cả bên trong lẫn bên ngoài hội trường lúc này là một cảnh tượng vô lý tột cùng – cánh tay cơ khí của cần cẩu bị kẹt lại trong cửa kính sát đất, đang bị mọi người đẩy ra một cách chậm rãi và khó khăn; qua cửa kính sát đất, bên trong là những vũng máu chảy đầy khắp sàn, xác chết chặn cửa, những tên cướp lục soát vô cớ.

Hai người đang vơ vét những đồ vật bằng vàng trên quầy, sau đó lao vào nhà vệ sinh nam trước khi cảnh sát phá cửa xông đến. Trong lần khảo sát địa hình trước đây, cánh cửa sổ ở nhà vệ sinh nam thường đóng chặt nhưng vẫn có thể mở được, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, đi dọc theo bồn hoa có thể lẻn thẳng vào khu triển lãm số hai, nơi không có lịch triển lãm vào hôm nay.

Trung tâm triển lãm có tổng cộng ba khu, triển lãm vàng sử dụng khu một, khu hai và khu ba hôm nay đều bỏ trống và bị khóa, nhưng trên thực tế, cái khóa cũng chỉ là một sợi xích sắt buộc hai cánh cửa lại mà thôi.

Vàng rất nặng, nhưng chỉ cần ném hết xuống cống thì kế hoạch này coi như đã thành công. Khu triển lãm số hai dẫn thẳng đến phòng hệ thống ống dẫn, về cơ bản, căn phòng này bị khóa chặt với thế giới bên ngoài. Theo lẽ thường mà nói, nếu đang bao vây phong tỏa thì sẽ không lãng phí thời gian quý báu vào ngõ cụt như vậy.

Sở Giá Quân và Trần Tiểu Hổ chạy băng qua căn phòng trống. Từ cửa sổ tầng hai có thể nhìn thấy ngày càng nhiều cảnh sát đang được điều động tới. Trần Tiểu Hổ bị cảnh tượng này làm cho khựng lại, trượt chân ngã; Sở Giá Quân túm lấy hắn nhấc lên, sắc mặt không chút thay đổi ném ra ngoài cửa sổ một quả lựu đạn qua khe hở. Quả lựu đạn này là gã nhét vào trong một chiếc ấm màu đen đem vào đây, mỗi người chỉ có thể đem theo một quả duy nhất.

Ngọn lửa bỗng chốc cháy bừng lên ngoài cửa sổ, nửa người của Sở Giá Quân bị ánh lửa chiếu sáng làm lộ rõ màu đỏ của máu. Trần Tiểu Hổ đột nhiên nhận ra, bọn họ hoàn toàn không phải là người cùng đẳng cấp, cái người trước mặt hắn đã trở thành một sinh vật dạo chơi trên giang hồ từ lâu, một sinh vật quái dị từ hồi mới mấy tuổi đã cầm súng theo cha nuôi xông vào xưởng ma túy, đã đối mặt với biết bao mưa bom bão đạn.

Năm phút sau, Sở Giá Quân đẩy cánh cửa thông với phòng đặt ống dẫn nước của khu triển lãm số hai, nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, gã buông một câu chửi thề rồi đóng cửa lại.

Súng của bọn họ là cướp từ tay bảo vệ, không có băng đạn dư, đến giờ cũng chỉ còn lại mấy viên; thế nhưng ở ngoài cửa, chỗ giếng thông ống nước ngầm cách đó không xa lắm lại có cảnh vệ đang canh gác, nơi mà vốn dĩ sẽ không có ai coi giữ.

Bản vẽ đường thoát nước ngầm của Sở Giá Quân là mua từ chỗ “Cuộn Phim”, còn bản của Kỷ Dũng Đào là lấy từ phòng lưu trữ. Cả hai bên đều cảm thấy chuyện đó chỉ có xác suất nhỏ thôi, nhưng vào lúc này lại trở thành chìa khóa để phân thắng bại.

Trần Tiểu Hổ: Còn có một cái miệng giếng khác…

Sở Giá Quân không muốn nói chuyện với hắn. Một miệng giếng bị chặn, đầu kia chắc chắn cũng vậy. Đường ra của họ đã bị chặn hết, không ai ngờ được rằng, có một tên quái thai giống mình, nghĩ đến cống thoát nước.

Biện pháp cuối cùng, chính là giải quyết đám cảnh vệ đang canh gác miệng giếng…. Đạn dược còn không đến mấy viên nữa, vẫn có một quả lựu đạn của Trần Tiểu Hổ, nếu như xử đám cảnh vệ, một mực đi qua miệng giếng xuống cống ắt sẽ có cảnh sát bám theo, vả lại vàng cũng phải bỏ lại đây.

Không, còn có một đường khác.

Sở Giá Quân nhìn thấy thang máy ở kế bên. Thang máy ở đây có thể thông thẳng đến tầng hầm đỗ xe, ở đó chắc chắn cũng sẽ có lực lượng canh phòng, thêm nữa, một khi người ở bãi đỗ xe nhìn thấy đèn thang máy sáng lên chắc chắn họ sẽ dồn sự chú ý vào đó, lực lượng cảnh sát sẽ tập trung vào tầng mà thang máy dừng lại…

Thế nhưng trong lòng Sở Giá Quân nhanh chóng vạch ra một kế hoạch, gã cùng Trần Tiểu Hổ chạy lên tầng trên.

Một kế hoạch trốn thoát có rủi ro cực thấp, hơn nữa, còn có thể bảo toàn được vàng.

Giờ là lúc cần phải chạy đua với thời gian, đám người Kỷ Dũng Đào đã xác nhận bọn chúng đang ở khu triển lãm số hai, rất nhanh thôi cảnh vệ sẽ phân bố khắp chỗ này.

Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, cảnh vệ phụ trách khu vực này phát hiện đèn báo thang máy đang hoạt động sáng lên.

Đây là thang máy số hai, tương ứng với khu triển lãm số hai, mà khu hai hôm nay không có lịch triển lãm, bây giờ là thời điểm đặc biệt, càng không có chuyện nhân viên công tác đi ra ngoài.

Toàn bộ nhân viên đề cao cảnh giác, những người đang lục soát ở các tầng khác cũng bị điều động đến tầng hầm. Phía Kỷ Dũng Đào và Lưu Vĩ Đức cùng lúc nhận được tin, nhưng lại đưa ra những phán đoán khác nhau.

Phán đoán của Kỷ Dũng Đào đưa ra là không di chuyển, lực lượng cảnh sát ở tầng hầm đã được điều động đủ, cho dù hai tên đó có cầm súng và đạn thật xả súng từ trong thang máy đi ra thì cũng không thể đối đầu trực diện với mười mấy nhân viên cảnh vệ vũ trang.

Kỷ Dũng Đào: Đề cao cảnh giác những lối thoát khác, rất có khả năng bọn chúng vẫn đang ở khu hai, chuẩn bị nhân cơ hội thoát ra từ những chỗ canh phòng yếu.

Kỷ Dũng Đào: Không loại trừ khả năng bọn chúng quay trở lại, đội hai không được phân tán, nhắc lại lần nữa, không được phân tán!

Lưu Vĩ Đức: Bọn chúng sẽ không quay trở lại đâu! Phong tỏa hết lối ra ở khu hai!

Lực lượng của đội hai được cử đến tầng hầm hỗ trợ, Lưu Vĩ Đức tiếp tục theo dõi khu vực thang máy tầng một, liên tục đổi tay cầm bộ đàm.

Bên cạnh lão là lối ra cửa bên, cách đó vài trăm mét, có một chiếc xe điều động đang đậu ven đường khu triển lãm.

Bỗng nhiên, một âm thanh quái lạ phát ra từ sau lưng lão, nơi âm thanh phát ra chính là cửa thang máy.

Thang máy rõ ràng đã xuống đến tầng hầm, thế nhưng, cánh cửa thang máy tầng một lại mở ra.

Nó bị người khác cưỡng chế dùng lực mở ra.

Cửa thang máy tầng hầm mở như bình thường, bên trong không hề có một bóng người.

Còn thang máy tầng một bị người ở bên trong dùng lực banh ra, hai người đó, chắc là sau khi vào thang máy đã ấn nút xuống tầng hầm rồi dùng tốc độ nhanh nhất mở ô thông gió và trèo lên nóc thang máy ngồi lên trên.

Vì vậy nên sau khi cánh cửa thang máy ở tầng hầm mở ra, bên trong không có ai cả; còn người thì đứng trên nóc thang máy cạy cửa tầng trên – cũng chính là cửa thang máy tầng một.

Lưu Vĩ Đức vẫn chưa kịp nhìn thấy bóng người bên trong thì tên đó đã nhảy vọt ra ngoài, một cước đạp lão ngã sõng soài ra đất, bộ đàm cũng bị văng ra xa bị một người khác giẫm lại.

Từng điểm phòng thủ lần lượt báo cáo tình hình: Hướng hai giờ phía Nam không có gì bất thường….

Đầu tóc Lưu Vĩ Đức bị nòng súng ghìm chặt, các mạch máu trong người lão giờ phút này như cô đặc lại. Người giẫm bộ đàm của Lưu Vĩ Đức hơi nghiêng đầu, có lẽ cũng đang do dự về tình hình trước mắt.

Giết Lưu Vĩ Đức chỉ vỏn vẹn mấy giây, thế nhưng, trạm điều động chưa nhận được báo cáo thì chắc chắn sẽ nhận ra Lưu Vĩ Đức đã xảy ra chuyện.

Người bên kia bộ đàm đã cất tiếng hỏi: Đội hai? Đội hai đâu? Lưu Vĩ Đức?

Người đang giẫm chân lên Lưu Vĩ Đức uy hiếp lão: Bảo bọn họ là không sao hết.

Lưu Vĩ Đức run run, hơi lắc đầu: Không, không được…. Tôi sẽ không để các người chạy thoát…

Người còn lại cúi xuống nhặt bộ đàm trên đất lên, nhưng chính vào lúc cúi xuống, dây đeo mặt nạ của hắn đứt phựt.

Khuôn mặt thật của kẻ đó, giờ đây lộ ra ngay trước mặt Lưu Vĩ Đức.

Mọi thứ dường như đều đang ngưng trệ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, kỳ thực đó chỉ là một khoảnh khắc, nhưng Lưu Vĩ Đức lại cảm giác như mình nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đó lâu thật lâu. Lão như chết lặng, thậm chí không thể mở miệng thốt ra cái tên đó.

Mất đi mặt nạ, người đó ngớ ra một lúc rồi bất lực mỉm cười, thở dài một hơi. Hắn tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Đức.

Sở Giá Quân: Chào chú Lưu.

Lưu Vĩ Đức: ……

Sở Giá Quân: Xin lỗi ha, hờ hờ…

Gã ngượng ngùng gãi đầu, y như một đứa trẻ mắc lỗi.

Trần Tiểu Hổ: Giết lão thôi! Có mấy trăm mét, chúng ta xông ra ngoài!

Sở Giá Quân ngước mắt, chỉ một ánh nhìn, Trần Tiểu Hổ lặng lẽ ngậm miệng – đúng là chỉ cách mấy trăm mét, nhưng nếu như có động tĩnh gì trước khi giết chết Lưu Vĩ Đức thì tất cả mọi người đều sẽ dồn lại đây, khoảng cách mấy trăm mét này nói thẳng ra chẳng khác gì một khu vực đầy bom nguy hiểm.

Sở Giá Quân: Chú Lưu, chúng ta nói chuyện một lát đi.

Gã ra hiệu cho Trần Tiểu Hổ buông lỏng Lưu Vĩ Đức ra rồi vỗ vai người đàn ông trước mặt.

Sở Giá Quân: Nói thẳng vào vấn đề luôn đi nhỉ, chú không cần chết đâu. Chú còn có thể nhận được tiền, rất nhiều tiền.

Sở Giá Quân: Chú mở miệng nói một câu thôi, bảo với bọn họ, ở đây không sao hết. Một câu thôi, hai triệu tệ.

Sở Giá Quân: Tôi nói được làm được, hai triệu tệ một xu cũng không thiếu, tuần sau chú báo thời gian, tôi chọn địa điểm, hai triệu là của chú ngay, chú cứ yên tâm trăm phần trăm. Nếu cả ít chữ tín này tôi cũng không có thì đã chẳng có ai trong giang hồ muốn làm với tôi rồi.

Lưu Vĩ Đức: Cậu là… Sở Giá Quân?

Sở Giá Quân: Đúng thế, cơ mà, chú nhớ lấy, chú phải gọi tôi là Hứa Phi.

Đầu kia bộ đàm vẫn đang thúc giục.

Sở Giá Quân: Nói với bọn họ, không sao cả, ở đây không cần thêm người.

Lưu Vĩ Đức: ……

Sở Giá Quân: Chú Lưu, chú đang nghĩ cái gì thế? Chẳng phải chú vẫn luôn muốn đưa Mộng Mộng ra nước ngoài khám bệnh à? Muốn cho Mộng Mộng đi du học cơ mà? Chú xem Mộng Mộng của bây giờ đi, tuần nào cũng phải đến bệnh viện, phải uống sữa bột đặc biệt, gầy tong gầy teo…

Lưu Vĩ Đức cúi thấp đầu, cắn chặt răng, khóe mắt không nhịn được đỏ ửng lên.

Sở Giá Quân: Một câu nói của chú là có thể cứu được Mộng Mộng, mỗi tháng lương của chú còn chưa đến 300 tệ chú nuôi con bé thế nào? Chú à, tôi làm việc của tôi, chú làm việc của chú, lấy được tiền thì chú cũng là người mình cả, sau này có gì khó khăn thì Sở Giá Quân tôi đây sẽ giúp chú đầu tiên.

Lưu Vĩ Đức lại càng cúi đầu xuống thấp hơn, lão nhẹ giọng hỏi: Hai triệu… thật không? Hai triệu tệ?

Sở Giá Quân: Hai triệu, chú cầm tiền làm ăn cũng được, gửi ngân hàng cũng được, con gái chú có thể sống cuộc sống tốt hơn rồi.

Lưu Vĩ Đức chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt né tránh: Cậu cho tôi… thật?

Sở Giá Quân giơ ngón tay hướng lên trời: Tôi mà không cho chú thì sẽ bị ông trời đánh chết.

Lưu Vĩ Đức: Cậu giết nhiều người thế rồi mà còn sợ trời đánh?

Sở Giá Quân: Trời mưa tôi còn không dám đi dưới gốc cây. Chú Lưu, bọn họ đang giục kìa, ý của chú thế nào?

Môi dưới của Lưu Vĩ Đức gần như bị cắn đến rớm máu, vài giây sau, lão gật đầu.

Lưu Vĩ Đức: Hai triệu tệ, nói rõ rồi đấy?

Lưu Vĩ Đức: Cậu… đưa bộ đàm cho tôi…

Sở Giá Quân lấy bộ đàm ra đưa cho đôi bàn tay đang run rẩy không ngừng. Mới đầu người đàn ông còn làm rơi bộ đàm xuống đất, lúng túng một hồi mới cầm chặt nó.

Cuối cùng, lão ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt: Tôi vì con gái tôi…

Lưu Vĩ Đức nhấn giữ nút gọi trên bộ đàm.

Tiếp đó, tất cả các điểm phòng thủ đều nghe thấy giọng nói của người đàn ông.

Ngày thường, Lưu Vĩ Đức nói chuyện đều rất nhẹ nhàng và từ tốn.

Lúc này, giọng nói đó, gần như nghe không ra là giọng của lão, đứt hơi khản tiếng, như thể đường điện tâm đồ đang bị kéo căng, tiếng dây bị kéo đứt vang lên…

“Người ở tầng một, là Hứa Phi…”

Là Hứa Phi.

Kỷ Dũng Đào lúc này đang hướng về phía Nam, bỗng dừng bước.

Sau đó, cuộc gọi của Lưu Vĩ Đức bị ngắt, kèm theo một tiếng súng vang, chỉ còn sót lại tạp âm.

Tạp âm của sự yên tĩnh.

-

Máy bộ đàm bị giật lấy rồi bị bắn bay ra xa, bốc khói trong góc tường.

Khuôn mặt Sở Giá Quân không chút biểu cảm nhìn chòng chọc xuống Lưu Vĩ Đức đang ngồi bệt trên sàn. Gã ấn nòng súng vào đầu Lưu Vĩ Đức, không hé lấy một lời.

Hai mắt Lưu Vĩ Đức mở to, hằn đầy tia máu. Người đàn ông vốn thường nhút nhát nhưng giờ đây lại mở to mắt nhìn họng súng đen ngòm.

Gần như vào lúc chuẩn bị bóp cò, Sở Giá Quân nghe được tiếng nỉ non của người kia.

Lưu Vĩ Đức: Nói với Mộng Mộng giúp tôi.

Lưu Vĩ Đức: Nói với Mộng Mộng của tôi, rằng ba nó không làm nó mất mặt.

Ngón tay Sở Giá Quân như đông cứng lại. Gã không rõ là thứ gì đang kìm hãm bản thân, gã không quen biết người cha như thế, người cha mà gã biết, là người đàn ông đã ký tên chấp thuận bán gã cho sòng bạc, là người đàn ông đưa cho gã một khẩu súng, bảo hắn đi đầu mở đường cho ông ta.

Gã chưa từng được nghe hai người cha đó gọi tên mình, dù chỉ một lần duy nhất.

Súng vang, Lưu Vĩ Đức ngã rạp ra đất. Trần Tiểu Hổ là người đã nổ súng. Hắn nhìn thấy Sở Giá Quân đứng ngây như phỗng, lấy làm lạ hỏi: Đại ca, anh sao thế?

Sở Giá Quân: … Gì?

Thi thể của Lưu Vĩ Đức vẫn giữ nguyên biểu cảm trước khi chết, hai mắt mở to.

Trần Tiểu Hổ: Đi thôi! Chúng ta phải ra xe ngay!

Sở Giá Quân không nhúc nhích.

Trần Tiểu Hổ: Đại ca? Đại ca?!

Trong đầu Sở Giá Quân bây giờ đang nghĩ về cuộc đấu tranh vừa nãy. Nhưng tâm trí gã trở nên trống rỗng, như thể có một giọng nói đang gào thét bên trong, tất cả đã kết thúc rồi.

Gã chỉ đang nghĩ, hỏng rồi, trước khi ra ngoài, đã quên đi rất nhiều việc phải làm.

Quên rửa đống bát trong bồn, quên dắt Đại Phi đi dạo, quên đem theo chìa khóa.

Kiểu gì cũng sẽ ăn mắng, nhưng mà, giờ gã lại cảm thấy, ăn mắng cũng không tệ cho lắm.

Nếu như không đến đây trộm vàng… ăn mắng cũng tốt, thà bị mắng còn hơn.

Sự tuyệt vọng và sợ hãi vô bờ nhấn chìm gã, thực tình chỉ là bị một tên cớm phát hiện thân phận mà thôi, gã không thể giải thích được tại sao lại tuyệt vọng đến như thế, thậm chí gã chỉ mong có thể tự cầm súng bắn mình cả trăm lần.

Bởi vì đã không thể quay trở lại nữa.

Bởi vì không có chìa khóa, nên giờ đây gã chẳng thể quay về.

Gần như Sở Giá Quân đã sắp sửa từ bỏ đến nơi, gã ném súng qua chỗ Trần Tiểu Hổ, đứng ngây người.

Bát đĩa, con chó, chìa khóa.

Đôi môi gã run lên, liên tục lặp lại ba từ đó.

Nếu như tiền bạc có thể khiến cho thời gian quay trở lại, gã bằng lòng đốt hết tất cả số tiền mà mình có.

Muốn quay về, muốn cùng nhau nằm bò ra ban công hút thuốc, muốn ra hàng ăn xiên thịt.

Không có gì cả cũng được, phá hủy hết mọi thứ cũng được, chặt đi một cánh tay hay móc đi một con mắt cũng được, giết mấy triệu người cũng được nốt.

Muốn quay về.

Bằng mọi giá… Hứa Phi muốn quay trở về.

Gã đột ngột quay đầu lại, sự trống rỗng trong đôi mắt tan biến đi như nước triều tan, tất cả những manh mối trên người có khả năng bị phát hiện ra như bao tay da màu đen và mặt nạ đều bị gã ném vào góc tường, sau đó hắn giật lấy quả lựu đạn của Trần Tiểu Hổ, ném về phía đống đồ ban nãy. Tiếng nổ bùm vang lên, tất cả chứng cứ đều bị cháy thành tro.

Sở Giá Quân: Tao muốn quay về.

Sở Giá Quân: Làm theo những gì tao nói, mày cũng có thể quay về.

-

Là Hứa Phi.

Bước chân của Kỷ Dũng Đào loạng choạng thêm một lần nữa. Gần như anh có thể cảm nhận được tiếng thì thầm của những người xung quanh. “Là Hứa Phi” – câu này chưa kịp nói hết đã bị ngắt lời, có lẽ nó không được hiểu như thế, giọng Lưu Vĩ Đức có pha chút khẩu âm Quảng Đông, liệu có phải đang nói đến những từ khác có âm na ná như vậy?

Thế nhưng, Hứa Phi còn có thể là ai nữa đây?

Đứa trẻ kỳ lạ đó, ăn mặc không hề giống sinh viên đại học, xuất hiện lần đầu ở nhà ga. Biết khiêu vũ, đi chơi hộp đêm, hay tiêu tiền phung phí, nói những điều lạ lùng, đến cửa hàng Hữu Nghị, thỉnh thoảng lại mang nhiều thứ “đồ cao cấp ông chủ không cần nữa” về cho Kỷ Dũng Đào…

Sẽ rất sợ nếu phải xa anh, cậu nhóc ấy sợ hãi đến thế, như thể một khi rời xa khỏi Kỷ Dũng Đào thì sẽ không còn nhà để về nữa.

Kỷ Dũng Đào lặp đi lặp lại câu nói đó: Là Hứa Phi…

Trên dưới hai mươi tuổi, chiều cao, ngoại hình, đặc điểm….

Là Hứa Phi.

Cảnh sát xô cửa hông tầng một, trong phòng, những đốm lửa còn sót lại từ lựu đạn vẫn còn cháy, thi thể của Lưu Vĩ Đức sõng soài trên nền sàn, và rồi có hai bóng người đang đứng ngay chính giữa.

Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều nhận ra rằng, câu nói đó có khả năng còn có hàm ý khác.

Trần Tiểu Hổ đứng sau lưng Hứa Phi, Hứa Phi đang quỳ gối, trên mặt có vết bầm tím rất nặng. Trần Tiểu Hổ đang kẹp chặt cổ cậu ấy, phía trước yết hầu có một con dao.

Trần Tiểu Hổ: Không được lại gần!

Trần Tiểu Hổ: Tiến một bước thì thằng này sẽ chết!

Có lẽ, con tin, là Hứa Phi.

Sự phỏng đoán đó, rõ ràng nó quá mỏng manh và đáng ngờ. Thế nhưng Trần Tiểu Hổ lại siết chặt thêm, Hứa Phi đau đớn giãy giụa, yết hầu hiện ra một vệt máu đỏ.

Trần Tiểu Hổ: Chuẩn bị một con xe, không được đi theo tao! Trong năm phút phải có xe đậu ở cửa, chúng mày ra ngoài hết cho tao!

Trần Tiểu Hổ: Nghe thấy chưa hả?! Ra ngoài!

Kỷ Dũng Đào nâng súng, tiến lên một bước. Giây tiếp theo, Trần Tiểu Hổ bỗng điên lên, bàn tay cầm dao cứ vậy mà đâm vào da thịt…

Trần Tiểu Hổ quả thực đang kích động. Bởi vì đây là biến số nằm ngoài kế hoạch – hắn không muốn cắt cổ, là Sở Giá Quân dùng hết sức nắm chặt tay hắn, cắt qua cổ của chính mình. Nhìn thì có vẻ như Trần Tiểu Hổ đang hành hung còn Hứa Phi đang giãy giụa.

Máu từ động mạch phun ra như thác.

Trần Tiểu Hổ chợt nhận ra, hắn cúi đầu, thấy đôi mắt Sở Giá Quân đang nhìn chòng chọc vào hắn.

Đôi mắt ấy như ẩn chứa một nụ cười nhẹ nhõm, tượng trưng cho sự thành công của kế hoạch. Kế hoạch này, ngay từ đầu đã không phải để giúp Trần Tiểu Hổ trốn thoát, mà là giúp “Hứa Phi”.

Giúp Sở Giá Quân, triệt để trở thành Hứa Phi.

Viên đạn xuyên qua ấn đường của hắn, như một cái búa nặng đập hắn ngả về phía sau, một mớ lộn xộn đủ các loại màu sắc giữa cảnh vật cùng với tầm mắt đang rối loạn tỏa ra một vầng sáng chói lọi như ánh sáng bảy sắc khúc xạ qua thủy tinh.

Hệt như đôi mắt của Sở Giá Quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.