Thân thể Vu Nhất Xuyên chậm rãi tốt lên, nhưng trí nhớ vẫn không có dấu hiệu khôi phục.Đa số thời gian là ngồi ở trong phòng bệnh xem ảnh chụp trước đây, nghe cha mẹ kể lại.
Y Phân thực nguyện ý làm cho Diệp Miêu thân cận với hắn, nàng cầm ống đựng bút trong nhà đưa Vu Nhất Xuyên xem: “Tấm hình này ngươi còn nhớ không? Ngươi chụp cùng tiểu Miêu.”
Ảnh chụp hai thiếu niên,khuôn mặt hồn nhiên vui sướng, Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Chụp khi nào? “
Diệp Miêu ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Thời điểm ta năm nhất trung học.”
Vu Nhất Xuyên lệch đầu: “Ta đây bao nhiêu?”
“Ngươi so với ta lớn hơn ba tuổi, khi đó đã lên đại học.” Diệp Miêu kiên nhẫn giải thích.
Y Phân lại khóc lên: “Làm sao bây giờ tiểu Miêu, hắn cái gì cũng không biết, ngay cả ngươi cũng không biết, cứ như vậy thì ba ba hắn thật sự sẽ dẫn hắn đi, ta làm sao bây giờ a, Nhất Xuyên không ở bên cạnh ta, ta làm sao bây giờ a?”
Vu Nhất Xuyên đột nhiên xen mồm: “Nhưng ba ba nói trước kia ngươi bỏ ta lại, nếu đã đi còn trở về tìm để làm chi a?”
Y Phân ngây người một chút, nước mắt lã chả rơi xuống: “Mụ mụ biết sai rồi, ngươi muốn trách mụ mụ thì cứ trách, không cần rời khỏi ta…”
“Vì cái gì muốn bỏ ta lại?” Vu Nhất Xuyên ngơ ngác nhìn nữ nhân đang khóc: “Ngươi vì cái gì mà khóc? Khóc là có thể thay đổi sự thật sao?”
Y Phân đứng lên, nàng bụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyen-qua/2025190/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.