Mà bên cửa sổ phòng bệnh đứng một người, người kia mặc bệnh phục màu lam, trên đầu vẫn quấnbăng gạc màu trắng, gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào, nam nhân chậm rãi quay đầu.
Diệp Miêu lăng lăng nhìn hắn, nam nhân kia cũng nhìn lại, hai người không nói gì.
Diệp Miêu gian nan mở miệng: “Ngươi… ngươi tỉnh…”
Vu Nhất Xuyên trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu gật đầu.
“Ngươi… tỉnh…” Diệp Miêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn phản ứng không kịp, ca ca tỉnh, nên làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ, bọn họ nên làm cái gì bây giờ… Hắn cảm thấy được mình không thể còn nhìn hắn như vậy, bằng không hắn sợ mình sẽ nhịn không được bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, Diệp Miêu xoay người: “Ta đi kêu bác sĩ.”
“Chờ một chút.”
Diệp Miêu quay đầu lại, chờ hắn nói hết.
Vu Nhất Xuyên vẫn nhìn hắn, nhẹ nhàng nhíu mày: “Ngươi là… ai?”
————————————
Bác sĩ lấy đèn pin chiếu vào mắt Vu Nhất Xuyên: “Tình trạng thân thể không tồi.”
Y Phân đứng ở một bên kéo tay Vu Nhất Xuyên: “Nhất xuyên a, ngươi xem, ta là ai?”
Vu Nhất Xuyên rút tay ra, bộ dáng của hắn có chút sợ hãi, hai mắt thật to bối rối nhìn người trước mặt.
Vu Cảnh Đường cúi xuống: “Ta là ai? Ngươi biết ta không?”
Vu Nhất Xuyên theo bản năng lui về phía sau: “Ngươi… ai…”
“Ngươi đừng dọa hắn. ” Y Phân ngăn lại chồng trước: “Nhất Xuyên vừa mới tỉnh lại, ngươi đừng dọa hắn.”
“Ta dọa hắn? Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyen-qua/2025189/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.