Sau đó Thích Mân mới phản ứng lại, cậu vội vàng chạy xuống bậc thang: "Đào Đào, em ngã đau chỗ nào?"
Đào Đào dựa vào lòng ngực Dịch Tuần, cái miệng nhỏ mếu máo, nước mắt lưng tròng đáp: "Em đau đầu gối."
Thích Mân thật cẩn thận vén váy Đào Đào lên, đầu gối cô bé bị rách da, xung quanh là một mảng xanh tím, làn váy vô tình đụng phải chỗ đau khiến Đào Đào hơi run rẩy, cô bé rụt chân lại.
Dịch Tuần thấy vậy thì nhíu chặt mày: "Cẩn thận một chút."
"Đào Đào, ngoại trừ đầu gối ra, em còn đau chỗ nào nữa không?" Thích Mân cẩn thận thổi nhẹ miệng vết thương, cậu lấy khăn giấy ra lau khô vết máu.
"Không có ạ, em xin lỗi, em không phải cố ý đâu." Đào Đào cũng bị dọa rồi, cô bé không nên xúc động như vậy, mình bị ngã cũng không sao, cô bé chỉ sợ anh trai sẽ tức giận.
"Cô bé ngốc, làm anh sợ muốn chết, em đứng lên thử xem." Thích Mân đỡ cô bé lên.
"Tê.." Khuôn mặt nhỏ của Đào Đào hơi nhăn nhó, nhưng cô bé sợ anh trai lo lắng quá mức, chỉ đành tỏ vẻ ' vân đạm phong khinh' đứng lên: "Em không sao, không đau đâu ạ."
Trước kia mỗi lần Đào Đào té ngã, sẽ không có người nào đau lòng cho cô bé, cũng không có ai đỡ cô bé dậy, trong cô nhi viện nhiều trẻ con như vậy, người phụ trách không có khả năng chăm sóc chu đáo mọi mặt cho từng đứa trẻ, té ngã chỉ là việc nhỏ, lúc trước khi bị ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-y-on-nhu/3588672/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.