Lúc Đào Đào nắm tay Dịch Tuần xuống lầu, Bạch Chỉ còn cho rằng mình nhìn lầm rồi, đây vẫn là đứa con trai luôn nói một không hai của bà sao?
Tuy rằng thoạt nhìn vẻ mặt thằng bé có chút không tình nguyện, nhưng ít nhất nó vẫn xuống lầu, đây là đồng ý đi ra ngoài chơi sao?
"Vẫn là Đào Đào có năng lực, dì ấy à, không thể khuyên được tiểu Tuần." Bạch Chỉ chế nhạo nhìn Dịch Tuần, sắc mặt cậu vì những lời này của bà mà trở nên không được tự nhiên, hình như Thích Mân còn thấy tai Dịch Tuần ửng đỏ.
"Dì ơi, con dẫn theo anh Dịch ra ngoài chơi đây ạ."
"Được, các con đem theo chỗ mận sấy khô này mà ăn trên đường." Bạch Chỉ bưng một đĩa mận sấy khô trút hết vào ba lô của Đào Đào.
"Con cảm ơn dì."
"Bé ngoan, đi đi, bây giờ thời tiết rất nóng, tiểu Tuần nhớ mang theo ô."
"Con không cần." Từ trước đến nay mỗi khi ra cửa, Dịch Tuần chưa bao giờ che ô, cậu ngại phiền phức.
"Con không cần che ô nhưng Đào Đào cần nha, con nhẫn tâm để làn da của Đào Đào bị phơi đến cháy nắng sao?" Hiện tại Bạch Chỉ cũng đã biết cách uy hiếp Dịch Tuần.
Dịch Tuần nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của Đào Đào, làn da cô bé trắng nõn, vừa thấy liền biết không thể chịu được ánh mặt trời chói chang của mùa hè.
Dịch Tuần đành thỏa hiệp, cậu nhận lấy chiếc ô mà Bạch Chỉ đưa tới, Bạch Chỉ cảm thấy mỹ mãn nhìn mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-y-on-nhu/3588671/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.