Dung Lê động não nghĩ ra vô số biện pháp dỗi ngược lại anh, nhưng Tống Tuân Thanh vẻ mặt nhàn nhạt, khó khăn mà mở miệng nói một câu:" Xuống dưới ăn cháo."
Chuyện cứ thế là xong á?
Dung Lê muốn đập vào ngực cô.
Tống Tuân Thanh nấu cháo rất vừa ăn, không quá sệt, lượng đường vừa phải. Dung Lê không thích mùi vị của lê, không biết Tống Tuân Thanh đã nấu như thế nào mà làm giảm bớt đi vị lê một chút, chỉ để lại mùi hương ngào ngạt.
Dung Lê từng muỗng từng muỗng mà uống, chốc lát đã giảm bớt nửa chén.
Hầu kết Tống Tuân Thanh cũng lên xuống theo nhịp uống của cô.
Không biết tại sao, khi anh nhìn vào đôi môi anh đào đỏ mộng của cô, trong lòng anh lại sinh ra dục vọng muốn cùng với cô hôn môi. Yết hầu anh lăn lộn, đôi mắt nhiễm một chút thâm trầm, nhưng anh lại đem ý nghĩ đó áp xuống rất nhanh.
Tống Tuân Thanh ho nhẹ một tiếng:" Mấy nghìn con hạt giấy kia là do em họ của anh làm."
Nội tâm Dung Lê biểu tình: Có quỉ mới tin anh!
Tống Tuân Thanh là người ưa sạch sẽ, ngăn nắp, ghét nhất là gần trẻ con, cô mới không ngốc đến mức tin lời anh nói đâu. Nhưng nét mặt của cô vẫn như cũ, chỉ ậm ừ rồi im lặng không nói nữa.
Hiện tại lớp trang điểm trên gương mặt cô đã bị nhòe, nhưng trông cô vẫn rất xinh đẹp, thần thái, khiến người đối diện không thể rời mắt.
Dung Lê uống xong canh, vẫn không quên đi rửa bát. Tống Tuân Thanh im lặng nhìn cô, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-y-luan-ham/221966/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.