Chương trước
Chương sau
Hàng mi Dung Lê run rẩy, kèm theo nước mắt như ẩn như hiện.
Trời thật lạnh, Dung Lê quấn chặt áo khoác, nhìn về phía biển mênh mông đằng xa, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.
Bỗng dưng phía sau có người vỗ vay cô.
Dung Lê trong lòng căng thẳng, cô sợ người phía sau cô là paparazzi, hoặc là fans của cô, nếu như thấy bộ dáng chật vật bây giờ của cô thì đều không tốt.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, người đó lại là Tống Tuân Thanh.
Anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô, lực đạo rất nhẹ, mang theo ôn nhu không dễ dàng nhận ra.
Giang Thành lớn như vậy, xác suất gặp nhau giữa hai người có bao nhiêu thấp, nhưng bọn bọ đã gặp được nhau rất nhiều lần.
Gặp nhau ở đây đã là nằm ngoài dự kiến, thế nhưng Dung Lê lại cảm thấy có điểm may mắn.
Tống Tuân Thanh vừa nhìn đến biểu tình của Dung Lê cũng có chút sửng sốt, Dung Lê trong trí nhớ của anh vẫn luôn là một bộ dáng vui vẻ hồn nhiên.
Không biết cô đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không có quyền hỏi nhiều, loại thời điểm này im lặng vẫn là cách tốt nhất mà một thân sĩ nên làm.
Tay Dung Lê chống lên lan can, như không có gì mà cười một cái:" Tống Tuân Thanh, không có ai yêu thương tôi hết."
Cô vẫn luôn cảm thấy Hứa Như Mây yêu thương cô, ba năm nay bà ấy phát bệnh ngày càng ít. Có khi bà nấu cho cô một nồi táo đỏ canh gạo nếp, mỉm cười dịu dàng mà nhìn cô uống hết.
Hai người trong lòng đều hiểu rõ mà không ai nhắc đến tên Tống Tuân Thanh, cô vốn cho rằng sự việc này đã qua đi. Nhưng mà ngoài ý muốn phát sinh chuyện hôm nay, thái độ của bà liền thay đổi.
Cô cũng không biết đâu mới là Hứa Như Mây chân chính..
" Không phải vậy, Lê Lê." Tống Tuân Thanh đột nhiên nói, giọng điệu thong thả mà vô cùng nghiêm túc:" Em vẫn luôn là tâm can bảo bối."
Em vẫn luôn là tâm can bảo bối của một người, chỉ là em không biết mà thôi...
Dung Lê kinh ngạc nhìn về phía anh, ngăn không được mà tim đập thình thịch.
Tâm can bảo bối? Của ai chứ...
Dung Lê cũng không hỏi lại, quan hệ của hai người hiện giờ vẫn là người yêu cũ, cô không nghĩ tự tìm xấu hổ cho mình.
Tống Tuân Thanh nói tiếp:" Mẹ em nhất định rất yêu thương em, còn có Dung Thần, không phải là còn rất tốt sao?"
Vốn dĩ cô chỉ là có điểm khổ sở, chắc là xem phong cảnh nên tâm trạng tốt lên rồi. Nhưng bây giờ Tống Tuân Thanh lại đứng đây an ủi cô, cảm giác ủy khuất trong lòng lần nữa lại dâng lên.
" Đều tại anh hết Tống Tuân Thanh." Dung Lê nhịn không được nhấp nhấp môi đỏ:" Vốn dĩ đã ổn, anh nói như vậy làm tôi lại cảm thấy ủy khuất rồi này."
" Nếu ủy khuất thì cứ việc khóc đi, không ai sẽ trách móc tiên nữ rơi lệ cả." Tống Tuân Thanh hầu kết khẽ nhúc nhích.
Một nam nhân nghiêm túc đứng đắn lại nói ra hai chữ "tiên nữ", sự tương phản này khiến Dung Lê không nhịn được mà bật cười, nào còn có suy nghĩ muốn khóc đâu.
Thấy Dung Lê mỉm cười như vậy, đáy mắt đều là vui vẻ. Ngày mai lại là một ngày mới, hôm trước mới vừa sầu không có công tác, hôm nay lại cảm thấy thật may mắn mới đúng. Bộ phim này cô phải thật cố gắng, tìm lại cơ hội cho bản thân.
Tống Tuân Thanh cũng cảm thấy vui vẻ theo cô, trong lòng nổi lên nho nhỏ gợn sóng, đột nhiên hỏi:" Lê Lê, tôi vẫn không rõ, tại sao lúc trước em lại muốn chia tay với tôi?"
" Tôi nghĩ đến rất nhiều lí do, nghĩ đến chúng ta ở chung có quá lớn chênh lệch, tôi nhớ em từng nói qua, em không thích những người có bộ dáng cán bộ," Tống Tuân Thanh suy nghĩ từ thích hợp để nói tiếp:" Em không thích những người sống quá nghiêm túc cũ kĩ, nói tôi trong đầu chỉ chứa những điều luật mà thôi."
Dung Lê nghiêng đầu, nhìn đến sườn mặt anh tuấn của Tống Tuân Thanh, cười cười mà đáp:" Đúng vậy, xác thực anh sống rất cũ kĩ, tôi lúc trước đại khái chính là vì nhan sắc của anh mà yêu thích."
Dung Lê lại nói tiếp:" Nếu như lúc trước tôi không đồng ý việc anh làm luật sư, anh sẽ vứt bỏ tôi sao?"
Cô nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nơi đó phản chiếu lại bóng dáng của cô.
Cô tiến vào giới giải trí vì kiếm tiền, vì sống tạm. Còn anh thì khác, anh xuất thân từ một gia đình giàu sang, từ nhỏ đều đã nắm quyền lực trong tay. Anh có thể thoải mái mà lựa chọn nghề nghiệp, chọn ngành luật chắc cũng vì yêu thích đi, Dung Lê nghĩ như vậy.
Tống Tuân Thanh không nghĩ ngợi liền trả lời:" Sẽ."
Anh yêu cô, yêu nhiều hơn bất cứ thứ gì.
Nếu như thiếu pháp luật anh vẫn có thể sống tốt, còn nếu thiếu cô, anh thật không tài nào sống vui vẻ được.
Dung Lê nghe vậy thì cười:" Vậy anh sẽ làm cái gì?"
Tống Tuân Thanh nghĩ:" Hẳn là sẽ tiếp quản Tống thị."
Mặt trời dần dần xuống thấp, trên mặt Dung Lê phủ một cái bóng nhỏ, giọng nói cô bất giác mềm mại:" Vậy anh sẽ trở thành một tổng tài bá đạo rồi."
Cụm từ này làm Tống Tuân Thanh có chút không biết nói sao, anh nhíu nhíu mi, một chút liền gật đầu:" Anh không gật đầu bừa, nhưng đại khái chính là như vậy."
" Cha anh luôn muốn anh tiếp quản Tống thị thay ông." Anh cười nhạo.
Mỗi gia đình hào môn điều muốn có người kế nghiệp, sự tình trong nhà Tống Tuân Thanh cũng từng kể qua với Dung Lê. Nguyên bản Tống gia có hai người con trai, Tống Tuân Thanh so với anh trai thì phản nghịch hơn một chút, lúc đại học còn chơi qua âm nhạc, có một ban nhạc riêng nữa.
Tống Minh Trạch vốn là người thừa kế chân chính của gia đình, lớn lên hoàn toàn dưới sự giám sát của Tống Thừa Nghĩa.
Năm mà Tống Minh Trạch hai mươi bốn tuổi, anh ấy điên cuồng yêu một cô gái, người đó xuất thân là người mẫu. Người phụ nữ đứng ở sân khấu, hào quang chói lọi, xinh đẹp ôn nhu. Tống Minh Trạch yêu đến điên cuồng, nếu không phải cô ấy thì sẽ không cưới ai cả.
Tống Thừa Nghĩa lại sớm ôn bày cho anh ấy một cuộc hôn nhân, ở trong mắt Tống Thừa Nghĩa, Tống Minh Trạch đều phải nghe theo sự sắp xếp của ông, dựa theo những điều ông đã vạch ra sẵn, một chút cũng không được sai lệch.
Tống Minh Trạch không chịu đựng được nữa, bắt đầu phản loạn. Tống Thừa Nghĩa uy hiếp nếu anh ấy không cùng cô gái đó chia tay sẽ không để yên cho gia đình cô ấy, vì vậy Tống Minh Trạch mang cô ấy đi trốn, trên dường đi xảy ra tai nạn...
Đó là người mà Tống Tuân Thanh rất yêu quý kính trọng, anh ấy mất, hôm ấy bầu trời giống như sụp đổ.
Phải nghe một đoạn thời gian dài Tống Tuân Thanh mới dám đối diện với hiện thực này.
Cảm giác mất đi người thân, tựa như trái tim bị cắt đi phân nửa, cũng như cắm dao vào ngực mà đâm, không lập tức sẽ chết nhưng sẽ khiến người ta sống không bằng chết.
Dung Lê cũng hiểu được cảm giác này.
Cô không nhắc lại chuyện này nữa, trên trời hiện tại mây đen chồng chất, một mảng đen nghịt, phảng phất một chút nữa mưa to gió lớn sẽ kéo đến.
Cô nhìn về Tống Tuân Thanh, hơi hoang mang chớp mắt:" Chuẩn bị chưa, tôi sẽ mang anh bay lên."
Xe của Tống Tuân Thanh đậu cách đây không xa, bầu trời cũng dần rơi xuống những hạt mưa nhỏ.
Dung Lê nắm lấy tay Tống Tuân Thanh, chạy như bay về hướng chiếc Canyenne. Tống Tuân Thanh rất ít ở trong tình thế như hiện tại, một bên vội chạy một bên nhìn Dung Lê, Dung Lê bước chân nhẹ nhàng, phảng phất cô đang cưỡi gió mà đi. Mưa rơi không tiếng động, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay của anh, các đốt ngón tay thon dài cọ qua cổ tay cô, mang theo độ ấm da thịt truyền đến.
Chỉ một khoảnh khắc như vậy, anh có cảm giác mình liền hít thở không thông.
Tống Tuân Thanh cảm thấy, tiếng gió vù vù bên tay cũng không nhanh bằng tiếng tim đập hiện giờ của anh.( Bản edit chỉ đăng tại ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ @_sao_nho_day.)
Hứa Chi Chu đã sớm tránh mặt rồi, cậu mới không muốn làm bóng đèn đâu. Bên trong xe hiện tại chỉ có hai người, Dung Lê không nhịn được liền hắt xì một cái. Tuy rằng mưa nhỏ nhưng chắc là cô sẽ bị cảm.
Tống Tuân Thanh thong thả sửa sang lại tay áo, thần sắc đạm mạc.
Nghe được cô hắt xì, anh hơi nhíu mi, quay lại hỏi:" Lại bị cảm?"
Không phải là "bị cảm" mà là " lại bị cảm".
Khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, cô bị cảm hai lần, thân thể cô mảnh mai, nằng trên giường làm nũng muốn anh chăm sóc, anh ngoan ngoãn phục tùng, người đàn ông ngày thường thanh lãnh lạnh nhạt lại chăm sóc cô từng chút, Tống Tuân Thanh sẽ nấu cho cô một canh tuyết lê.
Tay nghề nấu ăn của anh rất tốt, nấu chén canh tuyết lê ngọt ngọt dễ uống, mặc dù cô cảm mạo nhưng vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào.
Cho nên thời điểm Tống Tuân Thanh hỏi cô " Có muốn đến nhà tôi uống canh tuyết lê không?", cô như bị xui khiến mà gật đầu lia lịa.
Tống Tuân Thanh thấy cô đồng ý dễ dàng như vậy, ánh mắt hơi động, có chút kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc mà ừ một tiếng.
Đều đã là người trưởng thành, nào có đạo lí không biết ơn sự giúp đỡ của người khác kia chứ, huống gì lần trước anh say rượu cô còn đến chiếu cố anh? Vẫn xem như anh còn nợ ân tình cô đi.
Dung Lê một lần nữa đến chung cư của Tống Tuân Thanh.
Sau khi vào nhà Tống Tuân Thanh liền lấy thuốc trị cảm cho Dung Lê uống trước, sau đó anh đi thay một bộ đồ màu xám đơn giản mặc ở nhà. Anh cho Dung Lê đi dạo tham quan, hoàn toàn không nói đến sự việc say rượu lần trước, Dung Lê đáy lòng thầm nghĩ chắc có lẽ Tống Tuân Thanh đã quên.
Như vậy cũng tốt.
Dung Lê nhấp môi cười, lộ ra chút đắc ý nho nhỏ.
Tống Tuân Thanh im lặng đem biểu tình của cô thu hết vào mắt, có chút bất đắc dĩ.
Anh vào phòng bếp rửa sạch lê tuyết cùng nấm tuyết, tay áo xoắn lên lộ ra xương cổ tay xinh đẹp, thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng sạch sẽ, ngón tay cắt gọn gàng không chút cẩu thả.
Sau khi làm xong, Tống Tuân Thanh ra ngoài gọi tên cô:" Dung Lê?"
Không ai đáp lại.
Dung Lê đang ở trong phòng ngủ của Tống Tuân Thanh, lần trước vội vàng chỉ lo kéo anh đến giường, vẫn chưa nhìn kĩ bày trí nơi này. Giờ đây nhìn kĩ lại, trên giá sách của anh có cái thùng chứa đầy hạt giấy plastic.
Là dạng hạc giấy mà các cô gái ưa chuộng.
Căn phòng có cách bày trí lãnh đạm y như chủ nhân của nó, thế nhưng lại chứa những con hạc giấy với phong cách trái ngược, tạo nên điểm hài hước thật buồn cười.
Sau khi cảm thấy buồn cười xong, Dung Lê rốt cuộc cũng biết lai lịch của những con hạc này từ đâu mà ra.
Lúc quen nhau hai người từng đi xem một bộ phim điện ảnh, nam nữ chính đính ước với nhau bằng những con hạc giấy, sau đó hai người không còn bên nhau, nữ chính liền gấp hạt giấy để nhớ đến cô ấy.
Bộ phim có một câu nói rất đặc biệt " Chỉ cần gấp đủ một ngàn con hạc giấy, người bạn nhớ nhung sẽ quay về."
Những việc xảy ra trước mắt cô chắc là vì câu nói ấy chăng...
" Không nói một tiếng mà vào phòng ngủ của đàn ông, em hiểu hay không như vậy có thể khiến tôi hiểu lầm? Hửm? "
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp gợi cảm.
Đôi đồng tử đen thâm trầm nhìn thẳng vào cô, hai người đứng cách nhau một khoảng nhưng cô vẫn cảm thấy một cổ áp bách phát ra từ người anh.
" Tôi..." Dung Lê đối diện những con hạc mà không ngừng suy nghĩ, bỗng nhiên lại bị hỏi như vậy, liền lí luận mà nói:" Do cửa phòng của anh không đóng, tôi chỉ muốn vào xem thử thôi." Dung Lê ngẩng cao đầu, tự cổ vũ bản thân:" Lỗi là do anh không đóng cửa."
" Em không biết đây là phòng ngủ," Tống Tuân Thanh ôm cánh tay, câu môi cười:" Đúng không?"
Dung Lê nhanh chóng gật đầu:" Đúng đúng!"
Tống Tuân Thanh nâng cao âm cuối, giọng nói lộ ra chút sung sướng không tự biết:" Thế buổi tối hôm ấy...là ai kéo anh vào phòng?"
???
Dung Lê nhất thời á khẩu, cẩu nam nhân này cư nhiên vẫn nhớ a!
Căn bản là anh vẫn nhớ rõ sự tình, cô không còn gì để phản kháng mà nhắm mắt nhận phán xét, đột nhiên nghĩ đến không đúng -- cô có làm gì sai đâu mà phải trốn tránh cơ chứ?
Buổi tối hôm ấy người nói đầy những lời cợt nhả là anh, người nên ngượng ngùng cũng phải là anh!
Ngược lại là cô đã làm việc tốt, giúp đỡ mọi người, làm một công việc thật có ích cho xã hội, đều là do Tống Tuân Thanh mang đến cho cô cái huy hiệu nhỏ này!
Hừ, không sai, chính là như vậy!
* Canh lê tuyết nấu với nấm:
* Hạc giấy plastic
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.