"Cậu cho rằng tất cả mọi người đều như cậu sao?"
Đàm Tễ khinh thường nghĩ, Hứa Diệc Nhiên làm gì có cửa mà cạnh tranh với cậu.
Nguyễn Sơ Tinh thực sự phải rời đi, nhưng Đàm Tễ vẫn túm lấy cô: "Cái kia, chị có thể làm cái kia thêm một lần nữa được không?"
Cái kia? Cái nào?
Nguyễn Sơ Tinh không đoán được ý của cậu, nghĩ nghĩ, thử thăm dò vươn tay xoa xoa đầu cậu: "Ngoan, nên để chị đi rồi."
Giọng điệu dỗ trẻ con tiêu chuẩn, như thế chắc là ổn rồi.
Đàm Tễ lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Chị, không phải cái này, là cái kia."
"Rốt cuộc là cái gì?" Cô giương mắt trừng cậu nhìn, tại sao cứ phải nói là cái kia, sao cô lại cảm giác mình không hiểu rõ người này vậy?
Đàm Tễ đột nhiên ngồi xổm xuống, cách một khoảng hôn cô một cái: "Chính là cái này."
Nhớ đến lần trước, Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt nói: "Chị muốn giải thích, thật ra chỉ là hiểu lầm, hôm đó chị gặp phải Thẩm Lâm Gia..."
Cậu không muốn nghe: "Chị ơi, đi đi, em sẽ nhớ chị. Con ngựa thành Troy."
"......"
Nguyễn Sơ Tinh đi được vài bước thì đột nhiên nở nụ cười. Đây thực sự là lần đầu tiên cô được một người khác nhớ nhung như vậy, cô quay đầu lại, thấy Đàm Tễ từ trong góc đi ra, đứng ở xa xa nhìn cô.
Một tay cậu đút túi, trông có vẻ điềm tĩnh và dịu dàng, nhưng khi cô quay đầu lại, cậu liền giơ tay lên làm một hình trái tim.
"Trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-y-doat-lay/3351699/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.