Ngay khi cô đang cực kỳ lo lắng, Đàm Tễ buông cô ra: "Đợi một chút hẳn ra, chị đi trước đi."
Nguyễn Sơ Tinh vẫn nín thở, chỉ sợ rằng người đó vẫn khăng khăng tiến vào xem, may mắn thay giọng nói bên ngoài vọng vào: "Cậu nhanh lên, chậm chạp quá."
Sau đó bước chân xa dần.
Cô thở ra một hơi.
Nguyễn Sơ Tinh về đời tư cũng là một người dám chơi dám thử, một vài trở ngại cô cũng đã hiểu rõ, nhưng cô ở vị trí cao, thể diện là vô cùng quan trọng, nếu hôm nay bị người quen trong cùng một công ty nhìn thấy, về sau sợ rằng không còn mặt mũi để gặp nữa.
"Cậu......" Nguyễn Sơ Tinh nhéo eo cậu, Đàm Tễ cũng không phản kháng.
"Em chỉ đang thị phạm một chút mà thôi." Cậu ngồi xuống một cách vô tội mỉm cười với cô, "Chị không phải đã từng đùa giỡn với rất nhiều đàn ông sao? Một chút này có tính là gì."
"......" Nguyễn Sơ Tinh muốn tự đào một cái hố để chôn mình.
Nguyễn Sơ Tinh gượng gạo lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình: "Gan của cậu ngày càng lớn rồi nhỉ."
"Chị nuông chiều thành thói quen rồi." Đàm Tễ cúi đầu dụi dụi vào cổ của cô, mái tóc mềm mịn có chút châm chích vào người.
Cô đi ra ngoài một cách giận dữ, Đàm Tễ vòng qua trước mặt cô cản cô lại, dưới mắt cậu có một nốt ruồi lệ, vết máu ở một bên mặt, trông mỏng manh lại còn quyến rũ: "Chị vẫn chưa nói, hôm nay trông em có đẹp hay không."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-y-doat-lay/3350151/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.