Kỷ Thư đơn phương giận dỗi Bùi Tẫn.
Trong lòng cậu khó chịu gần chết cũng cố nhịn không chủ động nói cho Bùi Tẫn. Một phần vì tính cậu không muốn nói, hai là Kỷ Thư tự thấy bản thân không có phân phận gì để quản hắn.
Cậu tuy sống hướng nội, nhưng cũng chẳng phải người hay cam chịu, thấy người mình thích cùng người khác cười cười nói nói, là ai cũng sẽ tức giận.
Bất quá cậu tức giận cũng sẽ tận lực che giấu không để lộ ra ngoài, ngoại trừ Bùi Tẫn có điểm phát hiện, bọn Dư Hiểu đều không thấy gì bất thường.
Lúc Kỷ Thư đổi ruột bút chì lần thứ ba, Dư Hiểu nhìn trên bàn cậu đã một mảng ruột bút hỏng, tặc lưỡi nói: "Làm sao thế này? Có câu nào không nghĩ ra à?"
Kỷ Thư mím mím môi, cảm thấy Bùi Tẫn đưa tay xuống đáy bàn nắm tay trái cậu, đặt trên đầu gối mình, thấp giọng nói câu "Không có."
Kỷ Thư bất động thanh sắc thu hồi tay, Bùi Tẫn hơi nhướng mày nhìn cậu.
Cậu đang giận chuyện gì?
Dư Hiểu ngó đồng hồ thấy cách giờ lên lớp không còn lâu, liền gọi Bùi Tẫn lên lầu.
Bùi Tẫn gật đầu, đứng dậy sờ đầu Kỷ Thư một cái, Kỷ Thư bị hắn đè, lập tức ngẩng đầu nhíu mày trừng hắn.
Nhưng đôi mắt cậu ngập hơi nước trừng lên không có bao nhiêu lực sát thương.
Dư Hiểu không chú ý hành động nhỏ của bọn họ, nhắc nhở: "Cậu ngày mai nhớ tới a, cái KTV phố sau, đừng có quên." .
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Kỷ Thư qua loa đáp ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tung/883700/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.