Tôi đổ bệnh rồi, nhưng mà tôi vui lắm nhé.
Buổi sáng hôm trước tôi ngồi xổm trước cửa nhà Phạm Tiểu Ly, cầm xẻng cọ từng chút từng chút rêu xanh và đốm nấm rơi xuống, như một con lợn chổng mông mà vây quanh máng ăn. Mẹ Tiểu Ly vẫn như cũ xuất môn đi nhảy, chê tôi cản đường, nhấc chân lên nhảy qua người tôi.
Công việc cọ tường này không tính là mệt, nhưng mà mùi nước sơn quá hắc khiến sặc lên đau cả họng. Sau khi quét sơn mới xong, tôi về nhà, bị gương mặt chàng trai hai mươi sáu tuổi trong gương làm cho giật mình, hai gò má không chút sức sống nào mà hóp lại, con ngươi vẩn đục mơ hồ, sắc mặt héo rũ như ngọn cỏ khô, tiều tụy không chịu nổi.
Lần này đổ bệnh nặng quá, tôi nằm liệt giường ba ngày liền, sốt tới bốn mươi độ, trong yết hầu như có một cây đuốc đang rực cháy trong đó, hại thanh đới tôi tạm thời bị tổn thương, không nói nên lời được.
Nhưng mà tôi vui lắm.
Hôm đó tôi trách lầm lão Viên, lần đó phát giận thật không đúng. Tôi từng nói lão Viên là một tổ trưởng nhỏ trong một công ty nhà nước, tuy chỉ là một cái chức nho nhỏ, nhưng điều này cũng không cản trở gì tới việc ông thông thạo chuyện trên bàn tròn. Ông cứ không có việc gì làm thì lại ra ngoài hóng chuyện, nghe bảo vệ khu tôi nói bảo vệ khu bên cạnh sắp về quê, công việc gác cổng tạm thời không có ai làm, thế là ông lục tung tùng phèo khắp nhà lên tìm tiền tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/48905/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.