Mãi hơn bốn giờ chiều, sau khi mấy đoạn đường bị tắc được thông, xe của tôi và Cát Lương mới đến bên ngoài trường lão nương Bì dạy học.
Cát Lương đi trước tôi một bước, thấy tôi lề mề ở phía sau, bèn hỏi: “Không đi vào cùng à?”
“Anh đi lên trước đi, tìm bừa một người rồi hỏi về cô Vương Tuyết Cảnh, nếu đối phương không nhớ ra tên này, anh bảo giáo viên vũ đạo nào khuôn mẫu đáng ghét nhất, hỏi vậy không nhầm được đâu.”
“Cậu ‘cận hương tình khiếp’ đấy à? Sợ gì chứ, theo tôi vào đi!” Cát Lương không hiểu tôi lúng túng cái gì, lại còn dài dòng hỏi thêm câu này.
(Cận hương tình khiếp: Càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp)
“Tôi mắc tiểu!” Tôi chạy vài bước về phía ngược lại, sau đó quay đầu vẫy tay với anh ta, “Anh đi đi, xong chuyện thì chúng ta gặp nhau ở đây.”
Đợi bóng Cát Lương khuất khỏi tầm nhìn, tôi đi dạo vòng quanh trường. Trên mái trường học được phủ ngói xanh, phần lớn mặt tường đã vữa, vừa vữa lại vừa cũ kỹ. Một nửa tòa nhà này được mười công ty nhỏ thuê mặt bằng, một nửa thì được giữ lại, để duy trì thể diện của một ngôi trường mà đáng ra nên ‘giáo thư dục nhân’.
(Giáo thư dục nhân: giảng dạy, truyền đạt kiến thức cho học sinh)
Sân bóng rổ cũng chỉ còn một nửa, sân xi măng, đi thêm năm mét nữa là có một nhà vệ sinh. Đám nhóc con tới tuổi dậy thì máu nóng, tính gấp gáp, để tiết kiệm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/3260405/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.