Ngày hôm sau, tôi làm như không có chuyện gì mà tới trung tâm nghệ thuật, Dương Diễm đã ở đó. Cái đầu sáng bóng của cô khiến mọi người trong trung tâm nghệ thuật kinh hãi, nhất là lão người Đức, lão khen cô không dứt lời, còn gọi cô là nữ thần Muse của mình.
Đến khi vết thương trên đầu bớt đau, tôi quyết định nuôi tóc.
Hai ngày sau đó, Cát Lương từ đoàn phim trở về, kêu tôi đưa anh ta tới một nơi.
Tôi ngồi ở ghế tài, anh ta ngồi ghế phụ, cũng không nói với tôi đi đâu, chỉ là trước mỗi ngã rẽ anh lại dặn tôi đi thẳng hay rẽ ngang.
Trong miệng tôi ngậm một bịch sữa đậu nành, làm bộ như đang nhìn về phía trước, thực ra cứ chốc chốc lại đảo mắt nhìn người bên cạnh. Mấy ngày nay tôi không nhịn được mà nghĩ ngợi, nghĩ xem sau khi gia tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào, hay là nên ‘tẩu là thượng sách’, hay là hôm đó hắn uống quá chén, sáng hôm sau tỉnh dậy quên luôn chuyện của chúng tôi rồi?
“Hai hôm nay Lee ở đoàn phim diễn suốt đêm, thế nhưng vết thương cũ ở eo của cậu ấy tái phát, không quay được cảnh đánh nhau quyết liệt. Đoàn phim tìm một người đóng thế cậu ấy, nhưng văn thì tạm thông qua, chứ võ thì hỏng bét, nên Á Quân lại phải tới cứu kịch, cũng ở lại đoàn phim hai đêm — đi thẳng đi, qua ba cột đèn đỏ nữa thì rẽ trái.” Cát Lương dừng lại một chút, sau đó lại nói sang chuyện khác, “Tôi theo Lee gần mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tu-duong-do/3260404/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.