Edit: Sam
Sắc trời dần tối, La Khúc Hách nắm tay cô, biểu cảm trên khuôn mặt gần như thành kính.
Hắn nói muốn lấy cô làm vợ, đảm bảo cả đời cô hạnh phúc bình an.
Lời nói dịu dàng gần như lời thề thốt này tại địa phương lãng mạn như vậy, được thốt ra từ người đàn ông anh tuấn lịch thiệp, hẳn là điều ước mong cả đời của rất nhiều cô gái.
Mà Dung Tư Hàm thì khó tin nhìn hắn, trong đầu chỉ còn lại sợ hãi và tối tăm vô biên vô hạn.
Hai người họ…lại là anh em.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích hồi lâu, lúc này cô hất tay hắn ra rồi lùi về sau đi tới trước mặt Phong Trác Luân, cô bóp chặt lòng bàn tay để chính mình giữ bình tĩnh.
Cô giương mắt nhìn anh, gằn từng tiếng hỏi: “Anh ta là anh trai anh ư?”
Sắc mặt Phong Trác Luân trở nên lạnh buốt, một lúc sau mới nhếch khóe miệng đáp: “Em có mong như thế không? Hay là mong anh hiện tại mở miệng gọi em một tiếng chị dâu?”
Anh lại trả lời như thế.
Không có bất cứ cảm xúc, hối hận, áy náy gì cả, giống như mọi thứ đều là dĩ nhiên.
Thật sự rất buồn cười.
Cô đến Hồng Kông tám năm, dùng bốn năm nhìn thấu sự nóng lạnh của thế gian, dùng hai năm trả giá thật lòng thật dạ, vậy mà hao tốn toàn bộ trên hai người anh em cùng dòng máu.
Cô làm thế nào lại để chính mình rơi vào tình cảnh thảm thương này.
“Hàm Hàm.” Lúc này La Khúc Hách lên tiếng, “Em có bằng lòng chấp nhận tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tinh-so-duc/1247257/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.