“Còn nữa,” Tiêu Dư tháo xuống hơn mười vòng dây đentrên cổ tay xuống, vừa sửa sang tóc tai vừa hỏi, “Mi xác nhận mi thực sự khôngtrúng thưởng?”
Giai Hòa run lên, tách trà va vào răng đau đớn.
Tiêu Dư cũng không vội, quấn tóc lên đầu vào đấy, mãicho đến khi thắt một nút hoàn hảo mới hỏi tiếp: “Hồi đó giờ chưa làm biện phápan toàn nào à?” Hỏi trực tiếp như vậy cũng chỉ có Tiêu Đại tiểu thư.
Giai Hòa ừm, tiếp tục dùng thìa xúc bánh ngọt, khôngngừng xúc rồi lại xúc.
Tiêu Dư rút ví tiền ra, kêu thanh toán, sau đó dẫn cômột đường từ tiệm trà cho đến hiệu thuốc. Đang là ba giờ chiều hơn, người tronghiệu thuốc không nhiều lắm, chỉ có vài cô vài bác ngồi túm lại với nhau nóichuyện phiếm. Giai Hòa thần hồn nát thần tính quét mắt bốn phía: “Siêu thị cũngcó mà? Tự đi mua tốt hơn đó.”
“Cũng có, nhưng ta lo chất lượng không được bảo đảm,”Tiêu Dư trả lời rồi mới nói với đám người đang tụm lại kia: “Xin hỏi có que thửthai không?” Giai Hòa không đoán trước được Tiêu Dư sẽ thản nhiên bình tĩnh nhưthế, lập tức có ý niệm cướp đường mà chạy.
Cũng may vài cô trong hiệu cũng chưa thấy qua khí thế‘cây ngay không sợ chết đứng’ như vậy, im lặng vài giây, lập tức tản ra, chỉ đểlại một bác, bác kia hắng hắng cổ họng, nghiêm túc hỏi: “Có, cô muốn hiệu gì?”
Tiêu Dư mỉm cười, “Cháu không có kinh nghiệm, bác giớithiệu một cái đi.”
Bác kia ‘khí định thần nhàn’ (khí tức ổn định, thầnsắc thư thái),nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190871/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.