Ba ngày sau về lại Bắc Kinh.
Lúc ở Thiên Tân ở khách sạn, còn có thể đặt hai phòng,nếu về Bắc Kinh rồi…Cô không thể ở lại nhà anh, lại càng không thể to gan lớnmật ở luôn công ty.
Cô nhìn trộm Dịch Văn Trạch đang tập trung lái xe mộtcái. Sắp vào đến Bắc Kinh, khát vọng về nhà mỗi lúc mỗi lớn, giống như có gì đóđang cồn cào trong lòng. Suy nghĩ một lúc lâu, Giai Hòa mới chầm chậm vươn tay,quơ quơ trước mặt anh mấy cái. Vừa định nói chuyện, thân mình đã đổ mạnh tớitrước, lại lập tức được dây an toàn kéo trở về.
Xe dừng lại.
Giai Hòa hoảng hốt không hiểu, lúc mờ mịt nhìn DịchVăn Trạch mới phát hiện một bàn tay anh đang đè trước người mình, đáy mắt có sựtức giận, hoàn toàn không cười.
Giai Hòa nhìn xe chệch đường mới ý thức được mình đãphạm sai lầm.
Nhìn ánh mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm kia, trong ngựccô giống như có một con thỏ con, bùm bùm đập, khỏi nói có bao nhiêu hoảngsợ…“Em quên mất đang trên đường cao tốc…” Cô cười cứng ngắc, “Anh lái xe trướcđi, ngừng như vậy rất nguy hiểm.”
Ngón giữa của anh nhẹ gõ vài cái trên tay lái, cuốicùng không nói chuyện, tiếp tục lái xe.
Khuôn mặt dưới mũ không có biểu cảm gì, ánh mắt imlặng nhìn con đường phía trước, môi mím lại, chính xác, là mím đó.
Giai Hòa hậm hực.
Biểu cảm này vô cùng quen thuộc. Xem nhiều phim nhưvậy, dấu hiệu ‘vi diệu’ này liền đại biểu cho ba chữ “rất tức giận”, là “rất”tức giận, mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190843/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.