Điện thoại đã ngắt, Giai Hòa vẫn còn ngơ ngác trongsương mù.
Dịch Văn Trạch đặt điện thoại ở bên cạnh, cầm lấy mộtchiếc điện thoại khác, gọi nội tuyến: “A Thanh, phiền cô mang một phần ăn vàođây. Cảm ơn.”
Một món cháo trắng cùng thức ăn kèm [1]. Khôngbiết là vì do sốt hay là vì anh cứ nhìn mình ăn, cháo đến miệng Giai Hòa khônghề có mùi bị nào. Ăn hết tất cả cháo, cô mới buông bát xuống: “Mấy giờ rồi ạ?”
Dịch Văn Trạch nâng cổ tay: “Chín giờ.”
Chín giờ?…
Cô đã ngủ thẳng một giấc đến gần nửa đêm: “Thật ngạiquá, quấy rầy anh lâu như vậy.”
Anh không nói gì về vấn đề này: “Em muốn ngủ thêm mộtlát nữa không?”
Ngủ…Giai Hòa bị một câu của anh vạch trần, bỗng nhiêncảm thấy mình thực sự đang ở trước mặt anh, ‘công khai’ ngủ thật lâu.
Trước kia, Giai Hòa cũng đã từng nhìn thấy anh ngủtrong phim truyền hình. Cô ở trong phòng, ôm chăn mơ mơ màng màng thiếp đi, còncảm thấy có thể nghe giọng nói của thần tượng mà ngủ thật sự vô cùng hạnh phúc.Còn bây giờ hiển nhiên không giống như trước.
Trong căn phòng tối mờ chỉ có hai người, một nằm ởtrên giường, một ngồi sát bên giường.
“Ngủ nhiều lắm rồi, tôi muốn xem tivi.” Giai Hòa buồnbã hồi lâu mới nghẹn ra được một câu hoàn toàn vô nghĩa.
Một khoảng im lặng khá dài, anh mới cười nói: “XemDVDs [2] được không?”
Giai Hòa sửng sốt, một lát sau mới hiểu ra, phòngchừng là trong nhà Dịch Văn Trạch không có truyền hình cáp [3]…
Vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190813/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.