Bởi vì muốn cầm lấy tách trà, người anh hơi nhướng vềphía trước, mà Giai Hòa vừa mới rót trà, thân hình cũng tự nhiên mà nghiêng quamột chút…Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, qua khoảng cách của một tách trà.
Giai Hòa mặc áo thể thao cổ tròn, khoảng cách như vậy,có thể nhìn rõ ràng xương quai xanh tinh tế của cô.
Khuôn mặt Dịch Văn Trạch không có thay đổi gì, nângánh mắt lên nhìn. Nhưng chính vì điều đó, ầm một tiếng, đun nóng cả mặt GiaiHòa.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt, lẫn vào hương trà chanh, dầndần xâm chiếm ý thức…
Im lặng vài giây, Giai Hòa mới hắng hắng cổ họng:“Chắc có lẽ là hơi nóng.”
Anh nhận tách trà, uống hơn một nửa: “Hình như nóngmột chút.”
Ánh mắt cô mang theo câu hỏi: “Anh muốn thêm chút nướcmát không?”
“Không cần đâu.”
Có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần, giọng hai người đềurất nhỏ.
Anh lại uống thêm một ngụm, động tác rất chậm, nhưngánh mắt vẫn không hề dời khỏi người cô.
Bài hát kia đã hết, tự động replay mở lại từ đầu, nhưlà vĩnh viễn hát đến tận cùng, không bao giờ kết thúc. Dưới lầu không biết aithắng, tranh cãi ầm cả lên. Hình như có người gọi tên Giai Hòa, nghe không rõlắm.
Cô do dự một lúc lâu mới nói: “Hình như có người gọi,tôi xuống xem.”
Anh yên lặng một lát, mới bình thản nở nụ cười: “Em điđi.”
Hẳn nhiên, kết quả là Giai Hòa chạy trối chết. Thảmdưới chân rất mềm, suýt nữa khiến cô ngã sấp.
Xuống dưới lầu cô liền nhìn thấy Kiều Kiều nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/3190811/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.