Hai mươi phút sau, Giai Hòa đến gần khu Từ GiaHối. [1]
Đây là khu vực Hoàng kim [2], nơi đỗ xe bên ngoàiđã kín chỗ. Giai Hòa đành kéo ô kính xe xuống, hỏi nam phục vụ gần đó xem cóchỗ nào có thể đỗ xe hay không. Anh bạn thanh niên tuấn tú liếc qua biển số xecủa Giai Hòa, rồi lại tỏ ra vô cùng thần bí nhìn vào mắt cô, hỏi cô có phải họGiai hay không.
Giai Hòa không hiểu, gật đầu.
Người nọ lập tức nói: “Mời cô Giai Hòa xuống xe, tôiđến để giúp cô tìm chỗ ngồi.”
Mãi cho đến lúc vào phòng, A Thanh mới cười giải thíchnơi đây có vẻ an toàn, cô mới biết nhà hàng này cũng có cổ phần của công tyDịch Văn Trạch.
Cô từng tới đây hai ba lần, lúc đó vẫn còn là phóngviên của mảng Tài chính và Kinh tế đi phỏng vấn vài ba đại gia mới phất lêntrong giới bất động sản. Giai Hòa còn nhớ rõ lúc đó người của chuyên mục Ănngon luôn chảy nước miếng không biết bao nhiêu lần vì nhà hàng này, nhưng rấtbất đắc dĩ vì chế độ Hội viên căn bản không cần đến những kẻ làm quan hệ xã hộinhư bọn họ. Rốt cuộc là những người từ xưa đến nay luôn ăn lộc lại ghen tị vớiGiai Hòa – người chạy bên Tài chính và Kinh tế.
“Biên kịch,” A Thanh đưa thực đơn tới, “Chị muốnăn cái gì cũng đừng khách sao nha, coi như nhà mình.”
Bởi vì biết Giai Hòa là người Bắc Kinh, khi nói AThanh luôn cố ý uốn lưỡi ở cuối mỗi từ [3], thật là đáng yêu quá đi.
Nhưng rất không may, vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tien-phong-hoa/103820/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.