Chẳng qua nói đi nói lại, chỉ có ta là khổ, vốn chỉ muốn tìm một lang quân như ý, sống cuộc đời an an ổn ổn.
Không ngờ rằng người ta là đại la thần tiên hạ phàm lịch kiếp, một khi trở về vị trí, phải dùng mạng ta để tiễn đưa.
8.
Món tráng miệng sau bữa ăn là tuyết hoa lạc, khi dâng lên, Chu Nhược như vô tình nhắc đến: "Trong này bỏ thêm cả bột hạch đào, chắc không có ai trong chúng ta không ăn được chứ?"
Ta không chỉ không ăn được bạch đào, mà còn không thể chạm vào.
Năm đó Mạnh Thanh Chu bảo ta bóc vỏ bạch đào cho Chu Nhược, mười ngón tay của ta sưng lên như bị kẹp cửa.
Sau hai năm điều trị, tuy không còn nghiêm trọng như vậy nữa nhưng đại phu đã dặn, đồ không nên ăn thì vẫn không nên đụng vào.
Bàn tay đang cầm bát của ta khựng lại, ta biết Chu Nhược đang nhìn chằm chằm ta, nếu không ăn, khó tránh khỏi khiến nàng ta nghi ngờ.
Ta múc một miếng vào miệng, khen: "Vị mềm mịn, ngọt mà không ngấy, đồ ăn trong phủ Thái úy quả nhiên món nào cũng tinh xảo."
Chu Nhược thở phào nhẹ nhõm, vui mừng ra mặt, Chu phu nhân trừng nàng ta một cái.
Nàng ta cười với ta: "Nương tử thích ăn, vậy thì ăn nhiều một chút."
Ta gật đầu, lại cố nhét thêm nửa bát tuyết hoa lạc vào bụng.
Nửa canh giờ sau, ta trao đổi ánh mắt với Tước Trúc, nàng ấy hiểu ý, lui ra khỏi phòng.
Một lát sau, có người đột ngột đến báo: "Nương tử Phương gia mau đi xem đi, nha đầu bên cạnh người không ổn rồi."
Ta giật mình, vốn định để Tước Trúc ở ngoài kéo dài thời gian, đến lúc đó ta mượn cớ đi tìm nàng ấy để lui ra, tìm chỗ vắng ăn thuốc giải dị ứng, sao lại xảy ra chuyện thật rồi?
Chu phu nhân khách sáo hai câu, hỏi có nghiêm trọng không.
Người kia đáp: "Cũng không phải chuyện gì lớn."
Ta chỉ trả lời qua loa, bảo mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, đừng vì chuyện nhỏ mà mất hứng.
Ta đi theo sai vặt đến tận hậu viện, hắn đứng trước xe ngựa nhà ta chìa tay ra, mời ta lên xe.
Ta vén rèm xe, liền thấy Tước Trúc đang quỳ bên trong, nửa mặt sưng húp, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
Mạnh Thanh Chu ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm viên thuốc giải dị ứng của ta, đưa lên mũi ngửi.
Hắn nhìn ta đầy chế giễu, cười hỏi: "Giờ ngươi họ gì ấy nhỉ?"
Ta không cần trả lời, hắn liền nói tiếp: "Ồ, cô nương Tùy gia, lên xe nói chuyện?"
Ta mặt lạnh, hỏi hắn có ý gì.
"Nha đầu này tay chân không sạch sẽ, nhân lúc ngươi không có ở đây, đã lục lọi xe ngựa, ngươi xem, ta tìm ra được bảo bối trên người ả, ngửi thôi cũng biết giá trị không nhỏ."
Hắn nhìn ta với vẻ đã hiểu thấu, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: "Loại thuốc này, chữa bệnh gì?"
9.
Ta cố đè nén cơn giận: "Đây là thuốc giải dị ứng, thế tử gia đừng đùa nữa! Trả thuốc cứu mạng cho nàng ấy đi!"
Mạnh Thanh Chu cười khẩy, chỉ nói: "Giả vờ đi, sao không tiếp tục giả vờ nữa?"
Hắn tưởng ta thừa nhận mình bị dị ứng nhưng hắn không biết, để phòng ngừa bất trắc, ta đã uống thuốc trước rồi.
Bát tuyết hoa lạc kia, đối với ta mà nói, thực sự chỉ là một món tráng miệng mà thôi.
Mạnh Thanh Chu đưa thuốc đến bên miệng ta, ra lệnh ta há miệng.
Ta liếc nhìn những ngón tay thon dài của hắn, mắng: "Đưa cho ta làm gì, đưa cho Tước Trúc!"
Trong lúc hắn ngẩn người, Tước Trúc đột nhiên ngã xuống đất.
Ta vội vàng trèo lên xe, giật lấy viên thuốc nhét vào miệng nàng ấy.
"Thế tử gia thật oai phong, đòi đánh đòi g.i.ế.c cả nô tỳ nhà người khác!" Ta trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Chu.
Hắn lúc này mới hoàn hồn, nhưng lại trực tiếp vén tay áo ta lên.
Nhìn thấy cánh tay trơn láng của ta, hắn lẩm bẩm: "Nàng ăn bạch đào không bị sao? Không thể nào... không thể nào!"
Việc có lẽ ta không phải Mạnh Loan Loan dường như khiến Mạnh Thanh Chu bị đả kích khá lớn.
Một người thông minh như hắn, thậm chí còn không kiểm tra xem Tước Trúc có thực sự bị dị ứng không, liền vội vã rời đi.
Phải đến khi không còn nhìn thấy áo bào của hắn nữa, Tước Trúc mới từ dưới đất bò dậy.
Nàng ấy l.i.ế.m vết thương trên khóe miệng, xin ta tán thưởng.
"Phu nhân, thuốc đắng quá, mặt cũng đau, nguyệt ngân tháng này tăng thêm chút được không?"
10.
Muốn phá hủy niềm tin của một người rất đơn giản.
Chỉ cần khi hắn vô cùng tin chắc vào một phỏng đoán nào đó, đưa ra một sự thật hiển nhiên để phủ nhận nó.
Sự tuyệt vọng khổng lồ đấy sẽ khiến người ta mất đi lý trí.
Ngay cả khi sự thật đó là do ta bịa ra.
Đến đêm, ta coi chuyện này như chuyện cười, kể lại cho Phương Tất Hồi nghe.
Vốn muốn nghe y khen ta thông minh, nhưng kết quả là sự chú ý của y lại hoàn toàn lệch hướng.
"Mạnh Thanh Chu yêu nàng."
Y bất ngờ buông câu đấy với ta.
Đó là điều đương nhiên, nếu không, hắn cũng sẽ không mất bình tĩnh khi gặp lại ta, càng không vì sự thật Mạnh Loan Loan có lẽ đã thực sự c.h.ế.t rồi mà mất hồn mất vía.
Nhưng có ý nghĩa gì chứ?
Ta nhìn hắn như vậy, chỉ thấy giả tạo.
Phương Tất Hồi kéo ta vào lòng, ôm thật chặt, như muốn nhắc nhở ta, người cùng ta chung chăn gối là y, không phải bất kỳ ai khác.
Hẳn là y đã hơi ghen.
Ta mím môi cười, đưa tay ôm lại y, giống như mỗi đêm trước đây, trong bóng tối, hai con thú hoang đầy thương tích ôm nhau sưởi ấm.
11.
Mạnh Thanh Chu nuôi một gánh hát ở Lâu Đính Vũ.
Ta thường nữ cải nam trang, lẻn đến đó nghe hí.
Nửa tháng sau, hắn cuối cùng cũng xuất hiện, trông gầy đi không ít.
Lần này, hắn không còn hấp tấp nữa, khi nhìn thấy ta, hắn chỉ gật đầu, khẽ cười, nụ cười có chút chua xót.
Ta dời mắt sang chỗ khác, không để ý đến hắn.
Hắn thản nhiên ngồi xuống bàn ta, nói với ta rằng trước đây hắn đã quá lỗ mãng, nhiều lần xúc phạm, xin ta tha thứ.
Thái độ cũng rất thành khẩn.
Ta nhổ vỏ hạt dưa, không nói gì.
Cho đến khi một khúc hí kết thúc, điểm tâm trên tay ta cũng đã hết, ta liếc nhìn hắn.
Ta lạnh lùng lại khinh thường nói: "Nói miệng thì có ích gì, nếu thực sự cảm thấy có lỗi, ta nghe nói nơi này là của thế tử gia?"