Sở Lâm Lang hoảng hốt, thấy Tư Đồ Thịnh từ từ cúi người xuống, nàng vội vàng chống dậy, lại thấy Tư Đồ Thịnh chỉ là muốn đưa tay về phía nàng, hóa ra là hắn muốn kéo nàng dậy.
Nhưng Lâm Lang cảm thấy, điều hắn muốn làm vừa rồi, chưa chắc chỉ đơn giản là như vậy.
Lúc chân nàng bị thương, Tư Đồ Thịnh cũng không ít lần ôm nàng đi tới đi lui.
Sở Lâm Lang cũng không phải kẻ ngốc, trong mấy chuyện vụn vặt hàng ngày như này, sao nàng có thể không cảm thấy Tư Đồ Thịnh đối xử với mình có hơi khác những người khác?
Nàng tuy không thể sinh nở nhưng cũng tự biết rằng mình có chút sắc đẹp, nếu nam nhân bị nhan sắc mê hoặc, khó mà trái được thiên tính mà sinh ra chút hảo cảm với nàng, đó cũng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng nàng biết, chính Tư Đồ Thịnh cũng nên hiểu rõ, chút hảo cảm này chỉ cần ẩn giấu ở trong lòng là được.
Nếu vạch trần ra, không chỉ khiến cho hai người khi ở chung ngượng ngùng, nàng cũng không còn lý do mà lưu lại nơi đây nữa.
Nguyên nhân không có gì khác, nàng và Tư Đồ Thịnh căn bản là sẽ không có kết quả gì.
Một nam tử có tiền đồ đương thịnh, cho dù có chút bệnh kín cũng không sao, đại trượng phu có ích cho triều đình lo gì không có thê tử? Một nữ tử như nàng, làm nha hoàn thông phòng của hắn cũng sẽ trở thành trò cười trong miệng đồng liêu hắn.
Mà Sở Lâm Lang tuy xuất thân không tốt, lại còn là nữ tử bị ruồng bỏ không thể sinh nở cũng không cảm thấy mình hèn mọn, cần phải có nam nhân giúp đỡ, rơi vào cảnh ngộ bán sắc để ủy thân cho người và chịu những ngày khổ sở.
Chính nàng cũng có thể nuôi sống bản thân, nàng cũng không muốn có liên lụy phiền phức với một nam tử có thân phận như hắn.
Đã là cá với chim, cả đời đều chạm không tới, vậy thì duy trì một đoạn tình nghĩa quân tử chủ tớ, cùng nhau đi một đoạn đường, rồi từ biệt nhau, cũng không uổng công một hồi quen biết nhau thuở nhỏ của hai người họ.
Tư Đồ đại nhân hẳn cũng hiểu ý này, tuy hắn chiếu cố nàng rất tỉ mỉ, nhưng nơi nào cũng dừng lại ở cấp bậc lễ nghĩa, không để nàng phải ngượng ngùng trước mặt người khác.
Còn sự vi diệu riêng tư ấy, đó cũng là bí mật ngầm hiểu của hai người họ, ai cũng không nói với người khác là được.
Sở Lâm Lang vẫn rất an phận với hiện trạng này, cảm thấy đây chính là chỗ hay khi ở chung cũng với một nam nhân thông minh - cả hai đều biết rằng mình không phải mâm đồ ăn của đối phương, cho dù thèm đến mấy, cũng sẽ giữ quy củ mà không động đũa.
Nhưng nàng lại cảm thấy Tư Đồ Thịnh kỳ thực cũng không tính là một quân tử, có đôi khi riêng tư hắn sẽ cố ý giả vờ hồ đồ.
Giống như bây giờ, sau khi kéo nàng dậy, hắn lại đường đường chính chính đưa tay giúp nàng chỉnh lại búi tóc lỏng lẻo.
Sở Lâm Lang cảm thấy thật vô lý, nàng phát một cái đánh rơi xuống tay hắn, trợn mắt nói: "Ngài đang làm gì vậy?"
Tư Đồ Thịnh lấy trâm cài tóc của nàng ra, mặc cho làn tóc đen tung bay rồi lại đưa tay ra vén phần tóc dài của nàng, dường như không có gì mà nói: "Tóc nàng rối rồi, ta giúp nàng chỉnh lại, chẳng lẽ lát nữa nàng muốn ra ngoài như vậy? Đúng rồi, lần trước nàng dạy ta búi tóc, ta cuối cùng cũng biết rồi, nàng xem ta làm đúng không?"
Lần trước mà hắn nói chính là chuyện lúc chân Sở Lâm Lang bị thương.
Hai người họ ngủ quên trong thư phòng khi luyện chữ. Trâm cài tóc của nàng còn móc vào búi tóc của Tư Đồ Thịnh.
Lúc đó trong thư phòng không có gương, tay Tư Đồ Thịnh lại quá vụng về, dạy thế nào cũng không biết nên đã không giúp nàng chải tóc cho thật tốt.
Nhưng giờ trong phòng có gương đồng, cho dù tóc rối thì cũng không cần đến hắn.
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại nhất định muốn luyện tay nghề, hắn kéo tay áo nàng đến trước gương đồng, bảo nàng ngồi yên rồi sau đó đi vòng ra sau lưng nàng, định lấy mái tóc đẹp của nàng mà ra tay.
Nam nhân lấy ngón tay thon dài làm lược, thuận theo phần tóc mai chải gọn, khi đầu ngón tay lướt qua, nàng liền có cảm giác rùng mình nhè nhẹ từ gót chân lan thẳng lên.
Nhưng Lâm Lang cố nhịn không động đậy, chỉ chăm chú nhìn bóng hình ở trong gương.
Lần này, quả nhiên là hắn đã chải thuần thục hơn nhiều, không biết trước đó hắn đã lấy cái gì luyện tay...
Tình cảnh phản chiếu trong gương đồng sáng bóng có chút quen thuộc.
Khi tân hôn, nàng cũng từng cùng lang quân cùng chải mái tóc, bôi phấn vàng qua gương.
Chỉ là giờ phản chiếu trong gương không còn là gương mặt non nớt của thiếu nữ dịu dàng, mà nam tử tuấn tú ở bên cạnh càng không phải là phu quân như ý của nàng.
Tất cả nhìn qua rất giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, hư ảo như một giấc mơ phóng túng vô biên.
Sở Lâm Lang không cử động nữa, nàng chỉ nhìn qua gương, thấy nam nhân dùng bàn tay lớn đã quen cầm bút mực xoay chuyển một cách nhẹ nhàng, búi mái tóc đen mây rất ra hình ra dáng.
Tư Đồ Thịnh vừa búi tóc dài của nàng, vừa trả lời câu hỏi vừa rồi của Sở Lâm Lang: "Ta với Hạ Thanh Vân không giống nhau, nàng không cần lo rằng ta sẽ thành gia. Trong phủ có nàng ta mới có thể yên tâm công vụ. Nếu không phải vì có nàng, ta cũng sẽ không cùng Tế tửu Tề công giải hết hiềm khích trước kia, càng không có cơ hội như bây giờ..."
Sở Lâm Lang biết hắn phải để tang cho cái gọi là "mẫu thân", nên tưởng hắn nói không lập gia đình là chuyện hai năm này để tang nên không thể thành thân.
Vậy nên nàng thoải mái cất lời: "Chỉ là hai năm không thành thân mà thôi, cũng không phải là cả đời sẽ không thành thân. Thời gian ta ở chỗ ngài quá dài, thật sự sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài. Trước cửa nhà góa phụ nhiều thị phi, một phụ nhân bị ruồng bỏ cũng chẳng kém cạnh. Nếu ngài dùng không quen người khác thì chi bằng trước khi ta rời đi sẽ giúp đại nhân ngài dạy ra một quản sự đáng dùng..."
Nàng nói được một nửa liền không nói được nữa.
Ngay lúc Tư Đồ Thịnh cài trâm lên tóc nàng, hắn lại tiến gần hơn, môi dường như sắp dán vào tai Lâm Lang, chiếu trong gương đồng chính là một hình ảnh ám muội không lời nào giải thích nổi.
Nàng nghe thấy giọng trầm thấp bên tai gõ nhịp: "Ta vốn không xứng có được gì, không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ. Nhưng gần đây, ta lại nghĩ, ta có nên cố gắng thử một chút, để bản thân có một con đường khác. Ít nhất là có thể nảy sinh lên một ý nghĩ xa xỉ, lưu lại một người..."
Sở Lâm Lang cảm thấy vành tai mình có hơi nóng lên, lời nói ám muội như vậy, thật không thích hợp để đón nhận, phải nói đùa cho qua thì mới tốt.
Đạo lý đều hiểu nhưng lời đến bên miệng lại có chút thay đổi, nàng khẽ mở bờ môi anh đào, nhỏ giọng nói: "... Chàng biết đó, ta sẽ không làm thiếp."
Giọng nói kia lại càng gần hơn, kèm theo một câu trầm thấp: "Ta biết, nàng cũng nên biết, bây giờ ta không hứa được gì với nàng. Nhưng trơ mắt nhìn nàng theo người khác mà đi, nhất thời ta cũng làm không được... Nếu ta không thể che chở chu toàn cho nàng, cần phải đến lúc nàng đi, ta mới có thể tự mình an bài để nàng rời đi, có được không?"
Cùng với lời vô liêm sỉ, có vẻ không muốn chịu một chút trách nhiệm nào này, lưng nàng cuối cùng cũng rơi vào một lồng ngực ấm áp và rắn chắc...
Cái ôm này, hoàn toàn khác với lần sưởi ấm an ủi ở trong xe ngựa.
Không còn là sự đòi hỏi tuyệt vọng của một linh hồn cô độc, mà là một nam nhân với đầy cảm giác xâm lược đang tỏ ý với nữ tử.
Nàng có thể cảm nhận được nam nhân phía sau đang đòi hỏi một thứ xa xỉ mà nàng không cho nổi.
Lúc này nàng chỉ cần cứng rắn cự tuyệt, thoát khỏi vòng tay vô lễ của hắn, đóng gói hành lý, dẫn theo hai nha hoàn cùng Hạ Thanh Vân rời khỏi Kinh thành là được.
Trong lòng thì tính toán như vậy, Lâm Lang từ từ xoay đầu lại, một tay kẹp lấy cằm hắn, đôi mắt to ướt át và phức tạp nhìn vào đôi mắt thâm thúy của nam nhân, rồi nàng hơi vươn người, môi anh đào áp lên môi hắn...
Lần này ngược lại thân thể của Tư Đồ Thịnh có chút cứng đờ, dường như hắn không ngờ tới, Sở nương tử luôn làm cho người ta bất ngờ lại phản ứng như vậy.
Nhưng rất nhanh hắn liền đổi từ khách thành chủ, ôm nữ tử càng chặt hơn chút nữa.
Trong thoáng chốc lưỡi của cả hai dò xét và quấn quýt, Lâm Lang vẫn không quên tự giễu, mình nhất định là điên rồi, lại dám thò đũa ra gắp thức ăn!
Nàng định mở miệng đưa đơn xin từ chức, chứ không phải là mở miệng nhấm nháp mùi vị của nam nhân này.
Lúc này dù có nghĩ lại cũng chỉ là một đống hỗn độn, cùng với mùi xà phòng thanh đạm trong hơi thở, còn có cả hơi nóng bốc lên từ nụ hôn, lý trí cũng tạm thời bị ném lên tận chín tầng mây...
Hôm đó Hạ Hà và Đông Tuyết đang phơi chăn ở trong sân.
Qua một lúc lâu, họ mới thấy đại cô nương từ phòng ngủ của Tư Đồ đại nhân đi ra.
Búi tóc của đại cô nương rất chỉnh tề, mơ hồ còn có dấu vết chải lược.
Hai nha hoàn không nghi ngờ gì, Đông Tuyết đột nhiên liếc thấy cần cổ mảnh mai của đại cô nương dường như đỏ một mảng nhỏ, nàng liền thuận miệng hỏi: "Đại cô nương, cổ người bị sao vậy?"
Sở Lâm Lang nhanh chóng che cổ rồi hơi ngượng ngùng cười nói: "Phòng ta hình như có muỗi bay vào, bị cắn một cái... Vậy... ta về phòng bôi thuốc đây."
Nói xong, nàng liền một đường vung vẩy váy, như một con ếch vừa nhảy ra khỏi chảo dầu, nhanh chân chạy về phòng ngủ ở sân viện bên cạnh.
Hai nha hoàn vẫn không nhận thấy có gì không đúng, chỉ cười nói bàn tán xem tối nay ăn gì.
Chỉ là sau đó Đông Tuyết lại lẩm bẩm một câu: "Này, ngươi nói xem mùa xuân còn chưa đến, sao trong phòng đã có muỗi rồi?"
"..."
Sở Lâm Lang nhanh chân chạy về phòng, ngay lúc đóng cửa phòng, nàng chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch loạn nhịp.
Trời ơi, giết nàng đi. Nàng vừa rồi là bị ai đoạt mất xác rồi hay sao?
Tại sao lại không đẩy hắn ra? Mà lại để mặc hắn ôm, thậm chí còn đan xen môi lưỡi với hắn, hơn nữa còn để hắn hôn dọc cần cổ. Lại qua một lúc lâu mới như tỉnh mộng mà đẩy hắn ra rồi chạy ra ngoài cửa.
Sở Lâm Lang cầm chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm lên soi - đúng rồi, còn bị một "con muỗi lớn" hút một mảng đỏ lớn!
Nàng xoay người ngồi lên giường, cởi giày rồi nằm xuống giường tĩnh tâm.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh má ấp môi kề vừa rồi, nàng vẫn nhịn không được mà mặt đỏ tim run.
Cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực này là cảm giác mà ngay cả lúc nàng mới quen biết Chu Tùy An cũng không có.
Sở Lâm Lang cũng không hiểu rõ, sao mình lại làm một việc buôn bán lỗ vốn như vậy? Rõ ràng biết rằng mình với nam nhân này không thể nặn được ra trứng chim tốt gì nhưng lại vẫn dây dưa với hắn.
Nhưng nàng cũng không phải thánh nhân, nam sắc tuyệt hảo ở trong lòng, có không kiềm chế nổi cũng là lẽ thường tình thôi.
Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu, nàng đang nghĩ, "không hứa được" là có ý gì? Chẳng lẽ, Tư Đồ Thịnh muốn làm nhân tình của nàng?
Quả nhiên đúng là không phải thứ gì tốt! Nghe nói nàng muốn rời đi, lại dùng nam sắc mà mê hoặc nàng, còn trơ tráo nói cho nàng biết, hắn chỉ là chơi đùa, không có ý cưới nàng, thậm chí còn không có ý định nạp nàng làm thiếp.
Nhưng vừa khéo là nàng cũng điên rồi, nghe lời nói vô lại của hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Nếu không thì sao? Nam nhân kia có bề ngoài quá tốt, nàng chính là thèm, nhịn không được mà đưa đũa ra nếm mấy miếng tươi ngon nhưng lại không muốn trả tiền rượu thịt.
Chỉ là ăn vụng mà thôi, tựa như Chu Mục Vương và Tây Vương Mẫu vui vầy mấy ngày, rồi cả hai không nợ nhau mà đường ai nấy đi, loại ăn vụng như này vẫn là giai thoại nghìn năm!
Nam nữ kết giao cũng chỉ lúc ban đầu là đẹp nhất, nếu thành hôn rồi ở cùng nhau lâu dài, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi phát sinh đúng thật là phiền lòng.
Sở Lâm Lang vừa mới thoát khỏi một đống lông gà, không muốn lại chui vào một ổ gà khác.
Còn về chuyện bị nam sắc mê hoặc, vấn đề cũng không lớn lắm.
Nàng cũng không phải lúc nào cũng vì sắc mà mê muội, ví như vừa rồi có chút giải được cơn thèm, giờ cả người đã trở nên lý trí và ổn trọng hơn nhiều rồi.
Đợi bắt được cơ hội, vẫn nên cùng người kia nói rõ ràng mới tốt, chỉ là nhất thời hồ đồ, ai cũng đều đừng nên để bụng.
Nhưng dù nghĩ hay đến mấy cũng vô dụng. Hai ngày còn lại, Sở Lâm Lang đều cố ý tránh mặt Tư Đồ Thịnh, nàng không muốn bị nam sắc và lời đường mật mê hoặc, càng sợ Tư Đồ Thịnh được đằng chân lại lân lên đằng đầu.
Trước khi chưa trang bị lại cho bản thân, nàng phải né tránh đã.
May mà sau khi dọn nhà, mấy việc vặt rườm rà cũng đủ để nàng dùng để tĩnh tâm. Mà Tư Đồ Thịnh cũng rất hiểu đạo lý giặc cùng đường chớ nên truy đuổi, không quấn lấy người chọc ghét.
Mọi sinh hoạt thường ngày của phủ Tư Đồ dường như vẫn như cũ. Tuy thêm người hầu và còn thêm một phó quản sự chuyên thu mua, nhưng quản sự nắm giữ sổ sách và chìa khóa của cả phủ vẫn là Sở nương tử.
Chủ nhân thay đổi vị trí chính là một người đắc đạo, kéo theo ngay cả quản sự trong phủ cũng có thể đột nhiên phát giác ra sự thay đổi thăng trầm trong đó.
Sự thay đổi rõ ràng nhất chính là, thiếp mời mà phủ nhận được gần đây càng ngày càng nhiều. Sở Lâm Lang vốn tưởng rằng mình hòa ly với Chu Tùy An rồi sẽ không cần nghiên cứu chuyện nhân sự của các phủ quan gia trong Kinh thành nữa. Không ngờ rằng giờ chuyện nàng phải nhớ còn tỉ mỉ hơn lúc làm phu nhân quan lục phẩm.
May mà tuy Tư Đồ Thịnh thăng quan nhưng tính tình không thích kết giao cũng không thay đổi nhiều, với phần lớn thiếp mời hắn đều chỉ đem lễ đến chứ người không đến.
Chẳng qua là thiếp mời của Tề công thì hắn luôn không từ chối. trưởng nhi tử của Tề công cũng là một vị đại nho đọc nhiều thi thư, y vừa là Hàn lâm, vừa là người sáng lập thư viện Dung Lâm nổi tiếng trong Kinh thành.
Mà thư viện Dung Lâm này đầu năm ngoái lại bắt đầu một phen tu sửa, ngoài ra còn mở thêm một thư viện nữ học Dung Lâm.
Hôm nay sau khi hai thư viện mới được xây xong sẽ đốt hương khai giảng, Tề công bảo nhi tử mình gửi cho Tư Đồ Thịnh một tấm thiếp.
Tư Đồ Thịnh trước khi ra cửa đã bảo Đông Tuyết gọi Sở Lâm Lang đến, dặn nàng cũng cùng hắn đi.
Sở Lâm Lang cúi đầu cũng không nhìn hắn, buồn bã nói rằng mình thân thể không khỏe, trường hợp giao tế với đại nho danh sĩ như vậy, loại người không có chút học vấn nào như nàng vẫn không nên đi thì hơn.
Tư Đồ Thịnh không nhìn thấy mặt Lâm Lang cũng không vội, hắn chỉ nói: "Ngẩng đầu lên chút đi, trâm sắp rơi xuống rồi..."
Tên Ôn sinh chết tiệt này, vậy mà lại làm như không có gì xảy ra mà trêu chọc nàng! Lâm Lang cảm thấy mình đúng là không nên rụt rè như vậy, nàng cũng không phải là dưa chuột non đeo hoa vàng, dựa vào cái gì mà hai người chỉ là có chút tay chân mà chỉ có mình nàng ngượng?
Nghĩ vậy, nàng hít sâu một hơi, bình thản ngẩng đầu, vừa định nói ra mấy lời phủi sạch sẽ, nam nhân đã kéo tay áo nàng rồi sải bước ra ngoài.
Sở Lâm Lang kéo không lại hắn, cứ thế mà bị hắn kéo một đường ra khỏi viện, hướng về phía xe ngựa trước cổng.
Hai người đi trong viện như vậy rất không ra thể thống gì. Đông Tuyết và Hạ Hà thấy vậy liền vội vàng đuổi theo hỏi: "Này, đại nhân, sao ngài lại kéo Sở nương tử như vậy?"
Tư Đồ Thịnh bình tĩnh đáp: "Thư viện thành lập nữ học, ta báo danh cho Sở nương tử nhà các ngươi, nhưng nàng lười biếng không muốn đi, ta đành phải áp giải nàng đi gặp quan khảo thí."
Hai nha hoàn vừa nghe thấy vậy, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, cũng không còn ngăn cản nữa, họ còn nói với Sở Lâm Lang: "Chúc mừng đại cô nương, vậy mà có thể đi đến thư viện như vậy!"
Chuyện thư viện nữ học Dung Lâm tuyển sinh đã được truyền đi một thời gian trong Kinh thành.
Khác với mấy nữ học khác chỉ thu nhận nữ đồng dạy vỡ lòng, nữ học này hướng đến các nữ tử lớn tuổi hơn chút.
Chỉ là nữ tử ở Đại Tấn thành hôn thường đều mười sáu, mười bảy tuổi, nên nếu chiêu mộ loại thiếu nữ như này thì thường chưa học xong đã phải nghỉ học để thành thân.
Nữ học trong dân gian thường sẽ không làm như vậy. Nhưng thư viện Dung Lâm lại làm ngược lại, cho những nữ tử nhỏ tuổi từng học nữ học một nơi để tiếp tục tu dưỡng thơ văn kỹ nghệ, vậy mà lại được các nhà đại nho phú quý hoan nghênh.
Dù sao thì nữ tử quyền quý chân chính, nếu yêu thích học vấn thì cho dù sau khi thành hôn, nhà chồng cởi mở cũng có thể tiếp tục tu học mà không có trở ngại gì.
Huống chi thư viện Dung Lâm này có danh tiếng lẫy lừng hai mươi năm không giảm, có thể tu dưỡng ở tử viện mới mở - nữ học Dung Lâm, học có thành tựu, là của hồi môn ngàn vàng cũng không thể đổi được!
Khi nghe Tư Đồ Thịnh nói vậy, Sở Lâm Lang nhất thời quên đi giãy dụa, cứ thế mà bị hắn kéo lên xe ngựa.
Nàng cảm thấy lời Tư Đồ Thịnh nói vừa rồi quá vô lý, cũng không kịp nghĩ đến chuyện muốn giữ khoảng cách với hắn nữa, vừa lên xe ngựa liền hỏi: "Chàng vừa rồi nói bậy cái gì vậy?"
Tư Đồ Thịnh thấy nàng rốt cuộc cũng chịu nhìn mặt hắn nói chuyện lại cười nói: "Không phải nói bậy, là nói thật. Tế tửu đại nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng chữ của nàng, vậy nên khi ta hỏi nàng có thể vào học được hay không, Tề công nói có thể để nàng đến thử."
Sở Lâm Lang có hơi ngớ người, loại nữ học này đều là cho mấy quý nữ có căn bản học, nghe nói trong đó thậm chí còn có không ít quận chúa, công chúa.
Nàng chỉ là một nữ tử biết đọc chút chữ lớn, đến loại thư viện kia, chẳng phải là tự bại lộ khuyết điểm sao?
Hơn nữa thân phận nàng giờ chỉ là hạ nhân quản sự của phủ Thị lang, thêm vào nữa lại là một phụ nhân thất hôn bị ruồng bỏ, lấy thân phận gì mà chung đụng với mấy quý nữ kia?
Nhưng chưa kịp để nàng hỏi ra trong hoảng hốt, Tư Đồ Thịnh đã mở miệng trước: "Nàng không cần vội từ chối, ta chỉ là thay nàng tranh thủ một danh ngạch diện thí, có thể qua được cửa ải của phu tử kia không, còn phải xem bản lĩnh của nàng."
Cho dù là vậy, Sở Lâm Lang cũng trừng hắn một cái, lớn tiếng nói: "Chàng cố ý phải không? Rõ ràng biết khuyết điểm của ta là gì, còn muốn ta mất mặt trước mặt người ta! Hơn nữa ta còn bận làm ăn, đâu có thời gian mà học hành?"
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại không đồng ý, hắn bình tĩnh nói: "Kiếm tiền với nàng chẳng phải là chuyện nhẹ nhàng nhất sao? Thừa dịp còn trẻ, chung quy vẫn phải thử mấy chuyện khó hơn mới biết rằng có làm được không, nếu có thể mở mang tầm mắt, thấy được đại thế thì với việc buôn bán của nàng cũng có lợi lớn."
Đây chính là chỗ khiến Sở Lâm Lang cảm thấy thoải mái ở Tư Đồ Thịnh.
Rõ ràng là người đọc sách xem thường tiền bạc và vật chất nhất. Nhưng hắn lại không nói lời coi thường tiền bạc, mà nói kiếm tiền với Sở Lâm Lang không khó, chỉ là hy vọng nàng có thể thử thách bản thân với mấy chuyện khó khăn.
Lòng tự tôn mỏng manh và yếu ớt của Sở Lâm Lang khi đối mặt với sách vở lại được sự lấy lòng khéo léo của Tư Đồ Thịnh che chở, nhất thời với chuyện vào thư viện nàng cũng không còn thái độ chống đối cho lắm nữa.
Khó trách tên này có thể đùa bỡn với hai vị hoàng tử trong lòng bàn tay, lại có thể thân thiết với Tề công từng là đối thủ chính trị như lửa với nước được như vậy.
Loại kỹ năng nói chuyện này đủ để cho nàng học nửa đời!
Khi đôi mắt to của Sở Lâm Lang đảo loạn, Tư Đồ Thịnh lại có thể tùy ý, thoải mái mà nhìn khuôn mặt nàng.
Hai ngày nay, hai người rõ ràng đều ở cùng một viện nhưng hắn lại bắt không được nàng. Có thể thấy rằng nữ tử này không chỉ am hiểu chuyện lắc mai rùa mà còn am hiểu chuyện rụt vào mai rùa tránh trần thế.
Nếu không phải hôm nay bắt được nàng ra ngoài thì không biết rằng nàng còn định trốn mình đến bao giờ...
Đợi Sở Lâm Lang có chút suy ngẫm lại liền cảm thấy rằng mình có phải lại bị lời đường mật của Tư Đồ Thịnh lừa hay không thì xe ngựa đã đến cổng thư viện Dung Lâm.
Nữ học "Dung Lâm" này là viện nhánh của Dung Lâm, đi qua một lối nhỏ U Trúc liền đến cổng thư viện nữ học mới được xây xong.
Trưởng nhi tử của Tề công Tề Cảnh Đường và phu nhân đang đứng ở cửa nghênh đón quý khách đến tham dự lễ đốt hương khai đường thư viện.
Khi thấy Tư Đồ Thịnh dẫn theo một nữ tử yểu điệu đi tới, Tề Cảnh Đường biết, đây nhất định là vị nữ quản sự dựa vào một chữ "Pháp" phản công ông một trận mà phụ thân từng nhắc đến.
Lúc trước khi nghe phụ thân đề cập rằng muốn thu một nữ tử là hạ nhân của phủ trạch vào học đường, Tề Cảnh Đường từng liên tục xua tay, hỏi phụ thân rằng vì sao lại đưa ra đề nghị hoang đường như vậy.
Kết quả là lão gia ngoan cố trợn mắt lên hỏi ông, ban đầu sáng lập nữ học vì cái gì?
Tề Cảnh Đường tự nhiên thành thật mà trả lời: "Là để cho nữ tử có trí học có chỗ học, để họ vạch rõ tôn chỉ, sau này cũng là người truyền dạy cho nhi nữ Đại Tấn."
Tề công lại nói: "Năm đó Khổng thánh nhân mở trường, dung nạp ba nghìn đệ tử, trên có vương công quý tử, dưới có thương nhân tráng phu. Cũng đâu thấy lão nhân gia nhìn người theo xuất thân. Sở thị kia đã là nữ tử, cũng có trí học, vì sao ngươi lại xem xuất thân quý tiện của người ta mà từ chối? Nếu thật như vậy, chi bằng đổi biển hiệu thư viện của ngươi đi, đổi "Dung Lâm" thành "Nan Lâm", "Quý Lâm" mới đúng!" (*)
(*Chữ Dung(容) trong Dung Lâm (容林) có nghĩa là chấp nhận tất cả, Dung Lâm có nghĩa là một khu rừng chấp nhận tất cả các sự đa dạng. Còn Nan ở đây là gian nan, Quý ở đây là cao quý. Nan Lâm là khu rừng khó vào còn Quý Lâm là khu rừng cao quý nha :v )
Những lời nói này của phụ thân đã khiến cho Tề Cảnh Đường hổ thẹn không ngừng, liên tục nói phải.
Tất nhiên, ông không biết rằng phụ thân còn có một lời chưa nói ra.
Tề công bẩm sinh hẹp hòi, rất để bụng chuyện tiểu nha đầu kia làm khó dễ ông trước mặt mọi người!
Vậy nên khi Tư Đồ Thịnh đề xuất muốn để nữ quản sự chữ như giun bò của mình cùng với mấy quý nữ kia lên lớp, Tề công lắc đầu như trống bỏi, hạ thấp Sở thị một phen, mà lời ông nói với nhi tử kia kỳ thực chính là lời tiểu tử Tư Đồ Thịnh này dùng để chọc nghẹn ông lúc trước.
Tề công lúc đó bị chặn họng đến mức râu cũng dựng đứng lên, nhất thời không nói nên lời, liền đem nguyên xi những lời này ném vào mặt nhi tử ruột.
Kể từ đó, vì duyên cớ phụ thân đã giới thiệu, tuy xuất thân của Sở thị này thật sự không cao cho lắm, hơn nữa giờ còn là hạ nhân quản sự của phủ Thị lang thì phu nhân Hoa thị của Tề Cảnh Đường vẫn mang nụ cười trên mặt mà đối đãi một cách có lễ.
Nơi này khách nam và khách nữ phải tách riêng. Tư Đồ Thịnh ở lại sảnh trước hàn huyên thơ văn ca phú với khách nam.
Còn Sở Lâm Lang thì dưới sự dẫn dắt của Hoa thị mà đến chính đường của nữ học Dung Lâm.
Nơi này đã có mười mấy thiếu nữ đang độ xuân thì ngồi, người nào cũng ăn mặc hoa lệ và không tầm thường, họ chính là các thí sinh chuẩn bị ứng thí vào học vì ngưỡng mộ danh tiếng nơi đây.
Hoa thị biết Sở Lâm Lang vào Kinh không lâu, trượng phu trước của nàng hình như chỉ là quan văn lục phẩm, cũng tiếp xúc không đến với mấy quý nữ như này nên liền mỉm cười chọn lựa rồi giới thiệu mấy người quan trọng cho nàng.
Trong đó nữ tử có dung mạo không tầm thường, khí chất đoan nhã ngồi giữa vòng vây của chúng nữ chính là đích tôn nữ nhỏ tuổi nhất của Vĩnh Ninh công, ngoại tổ phụ của Thái tử Đào Nhã Thụ.
Nữ tử này mười bảy xuân xanh nhưng lại mãi chậm chạp chưa có hôn phối, nghe nói là bởi dung mạo có bảy phần tương tự với tỷ tỷ của nàng - vị Đào hoàng hậu đã qua đời, cũng chính là mẫu thân của Thái tử.
Cho nên người khác đều suy đoán, Đào công vẫn giữ Đào Nhã Thụ không cho gả, hẳn là vì muốn để tôn nữ vào cung, an ủi nỗi nhớ vong thê của bệ hạ, lại nối tiếp vinh sủng huy hoàng thân thích hoàng gia của Đào gia.
Nhưng nếu theo cách nuôi dưỡng của quý nhân vào cung, vốn cũng không nên đến thư viện này, hình như là do bản thân Đào tiểu thư ngưỡng mộ tài học của phu tử thư viện, khẩn cầu tổ phụ mới được vào thư viện học hỏi.
Dù sao thì Đào hoàng hậu đã qua đời kia nghe nói cũng là một tài nữ hiếm có, học nhiều một chút, dù gì cũng có ích.
Mà có thể ngang ngửa với vị Đào tiểu thư này chính là một vị Vân Tú tiểu thư sáng chói diễm lệ khác.
Lai lịch của nàng ta cũng không tầm thường, chính là cháu gái của Tĩnh phi nương nương đang được sủng ái trong cung, sớm đã được bệ hạ phong thưởng, mới mười hai tuổi mà đã được phong làm Nghi Tú quận chúa.
Ngoài hai vị này cũng có mấy vị nữ tử nhà công khanh khác, tóm lại là ai nấy đều có xuất thân không tầm thường, phong thái ung dung đường hoàng.
Khi nghe phu nhân Hoa thị Tề Hàn lâm giới thiệu, vị nữ tử có mỹ mạo thanh tú đến sau này lại chỉ là một quản sự của phủ Thị lang, trước tiên là Nghi Tú quận chúa mới mười sáu tuổi đã nhịn không được mà cười khúc khích: "Hoa phu nhân thật là quá khách khí. Chúng ta đều là đến học đường để tu học, sao ngài phải sắp xếp một hạ nhân đến cho bọn ta, bọn ta cũng không phải là không mang nha hoàn đến hầu hạ?"
Lời này của nàng vừa thốt ra, trừ Đào tiểu thư ra thì mấy tiểu thư khác cũng đều che miệng cười nhẹ.
Hoa phu nhân nhẹ giọng ho khan hai tiếng, nhìn Sở Lâm Lang vẫn đang bình tĩnh mỉm cười ở bên cạnh mình không để ý hơn thua rồi lên tiếng giải thích: "Quận chúa hiểu lầm rồi, nàng ấy cũng giống như các vị tiểu thư, cũng là đến đây cầu học."
Lời này vừa ra, bốn phía đều yên tĩnh, các vị quý nữ nhìn nhau, nghi ngờ rằng Hoa thị đang nói đùa.
Nghi Tú quận chúa càng không khách khí nói: "Nữ tử có thể đến đây cầu học đều là thân phận gì? Các ngươi lại đưa một hạ nhân quản sự đến đây ngồi cùng bọn ta, chẳng lẽ là đang muốn sỉ nhục bọn ta ư?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]