Chương trước
Chương sau
Từ nơi này vào thành thông thường phải đến thuê xe ngựa ở thôn xóm gần đó.

Nhưng nhìn ý chủ nhân không quay đầu lại, dường như muốn đi bộ dọc đường về thành. Nếu vậy, e là phải đi đến nửa đêm rồi...

Đúng lúc này, từ nơi không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, hóa ra là Sở Lâm Lang sau khi kiểm tra xong ruộng chức điền, nàng tính toán đúng thời gian, đặc biệt đến đây đón Tư Đồ Thịnh cùng về.

Giờ trời tối quá sớm và quá lạnh, Sở Lâm Lang suy nghĩ rằng đại nhân chắc cũng muốn được thoải mái về thành sớm một chút.

Nhìn thấy đại nhân ở bên đường, Sở Lâm Lang ôm lò sưởi, mang theo nụ cười tươi như hoa xuân, từ rèm xe thò đầu ra, gọi hắn mau vào trong xe sưởi ấm một chút.

Tư Đồ Thịnh dừng lại một chút rồi cuối cùng cũng lên xe ngựa.

Trong xe tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng, từ từ xua tan đi hàn ý trên người hắn.

Nữ nhân này líu lo nói mấy chuyện vụn vặt ruộng chức điền kia, mang theo một luồng khí phách nhân gian tươi mát, từ từ bao bọc lấy chàng.

Hơi ấm đột ngột đến luôn khiến một người đứng lâu trong gió lạnh cảm thấy khó chịu và đau đớn, mà hắn cũng như vậy, hắn muốn xác định rằng trước mắt hắn không phải là ảo tưởng.

Lâm Lang dường như có tâm tình rất tốt, nàng hứng thú bừng bừng nói: "Tên quản lý ruộng chức điền kia thật là biết đùa, hắn hỏi ta có muốn vòng mua một ít ruộng đất vào sổ công không, chẳng lẽ hắn không biết đại nhân nhà ta làm gì sao? Lại dám xúi ta làm chuyện đầu cơ trục lợi này, cũng không sợ sắt nung lên người... Ui da..."

Lời nàng còn chưa kịp nói xong thì nam nhân vẫn luôn trầm mặc ít lời lại đột nhiên đưa tay kéo, một phen ôm lấy nàng vào lòng mình rồi như ôm lấy cọng rơm cứu mạng mà gắt gao ôm lấy thật chặt...

Kỳ thực Sở Lâm Lang đã sớm nhìn ra tâm tình của Tư Đồ Thịnh dường như rất không ổn.

Vừa rồi khi hắn lên xe ngựa, Quan Kỳ theo sau liều mạng nháy mắt ra hiệu với Sở Lâm Lang, ám chỉ rằng nàng đừng nên trêu chọc đại nhân.

Vậy nên nàng mới nói chuyện linh tinh, muốn nói gì đó để phân tán đi chút lực chú ý của Tư Đồ Thịnh.

Nàng biết rằng hôm nay người hắn tế bái không phải thân mẫu, cũng mơ hồ đoán được thân thế hắn nhất định có nhiều khúc mắc không thể nói.

Mà giờ, nam nhân như đang muốn kẹp gãy xương sườn nàng này, cơ thể đang run rẩy nhè nhẹ một cách không kiểm soát được.

Hắn vừa rồi đi thăm mộ là... chạm phải chuyện thương tâm nào ư?

Dáng vẻ Tư Đồ Thịnh bây giờ có chút giống với lần bị tạt nước rửa cá ươn, phản ứng toàn thân run rẩy dữ dội.

Nam nhân lúc này không còn là Thiếu khanh đại nhân thâm trầm của ngày thường mà như một hồn ma cô độc không chỗ nương tựa trên trần đời, chỉ tùy tiện nắm lấy một đoạn gỗ nổi liền không chịu buông tay, cố chấp không để mình chết chìm giữa vực sâu Vong Xuyên...

Nếu là ngày thường, nếu Tư Đồ Thịnh lỗ mãng đường đột ôm lấy nàng như vậy, Lâm Lang nhất định sẽ giằng co, không thuận theo hắn.

Mà giờ, nàng há miệng định quở trách hắn, môi chỉ run run vài cái rồi lại không giãy dụa nữa, chỉ từ từ đưa tay ra vỗ về sau tấm lưng rộng của hắn, như dỗ dành dưỡng nữ Diên Nhi vậy, cho sự thất thố của hắn một bậc thang xuống thuận lợi: "Lạnh không chịu nổi nữa rồi sao? Có khá hơn chút nào chưa? Thả lỏng chút đi, ta cũng không xuống xe, ngài siết ta đến mức ta sắp thở không ra hơi mất rồi..."

Nam nhân vùi đầu vào cổ nàng vẫn không nói gì, nhưng cánh tay siết chặt thì có hơi nới lỏng một chút nhưng vẫn không chịu buông tay ra hoàn toàn.

Sở Lâm Lang cũng rất có ý thức làm một cái lò sưởi, nàng không nói gì nữa, chỉ xoa nhẹ lưng hắn an ủi, trong xe yên tĩnh và có chút ngượng ngùng, mà nàng cũng không biết phải nên an ủi hắn thế nào.

Cùng với tiếng bánh xe lọc cọc, Sở Lâm Lang như vô tình mà khẽ ngâm nga điệu dân ca đồng dao vùng Giang Khẩu để giải buồn.

Bài hát này nàng còn từng dạy tên tiểu tử nhà cách vách là hắn đấy.

Lúc đó vì lý do rơi xuống nước, nàng có chút sợ xuống nước, vừa khéo nàng lại thèm ăn hạt sen nên liền lừa tiểu tử nhà hàng xóm lén chèo thuyền nhỏ của phu thuyền đi hái sen, đến đầm sen hái bông sen cho nàng ăn.

Khi đó, nàng ngồi bên bờ, đầu đội một chiếc lá sen lớn, xắn ống quần, chân nhỏ nghịch ngợm rồi vẩy nước về phía thuyền nhỏ đối diện.

Nàng thích thú ngâm nga điệu dân ca, còn ép hắn phải cùng hát.

Nhưng tiếc là tên Ôn sinh gầy gò bé nhỏ lại chẳng chịu phối hợp, chỉ trừng nàng một cái rồi bẻ một bọc bông sen về, ngồi bên cạnh nàng, im lặng bóc hạt sen trắng muốt, đựng trong một chiếc lá sen cho nàng ăn.

Lúc đó là ao nước tháng tám, khắp nơi đều là chuồn chuồn bay lượn, còn có tiếng ve kêu rả rích, lá liễu rủ xuống, oi bức mà lười biếng, được cơn gió ấm bao bọc khiến người ta mơ màng buồn ngủ...

Giọng Sở Lâm Lang trong trẻo và uyển chuyển, tiếng Ngô nùng mềm mại, đặc trưng của vùng Giang Nam sông nước cũng nghe ngọt lịm.

Khi nàng hát xong một bài, người trong lòng dường như cũng đã thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, mang theo vẻ mệt mỏi mà nhắm chặt mắt, không biết là có ngủ hay không.

Lâm Lang hơi điều chỉnh tư thế rồi dựa ngồi vào thùng xe, để hắn có thể tựa vào vai nàng, trên đường đi nghỉ ngơi chốc lát.

Nàng hơi quay đầu lại, nhìn nam nhân vẫn đang nhíu chặt mày rồi thở dài một hơi, sau đó nàng cũng nhắm mắt lại, sắp xếp mớ bòng bong trong lòng.

Nàng đang nghĩ, có lẽ... nàng nên rời khỏi phủ Thiếu khanh sớm một chút.

Bởi vì Lâm Lang phát hiện rằng mình lại đau lòng cho hắn. Nhưng nàng vốn phúc mỏng, không chia ra được nhiều ấm áp để sưởi ấm cho người khác.

Nữ nhân sống đến cảnh ngộ của nàng, mỗi bước đều phải đặt chuyện được mất của mình lên vị trí đầu tiên để cân nhắc.

Hắn quá phức tạp, không phải là nam nhân mà nàng có thể phân tâm và chạm vào.

Oan gia thuở nhỏ, màn tái ngộ ngắn ngủi, mang theo chút hơi ấm vô tình trao cho nhau, rồi sau đó mỗi người đều bình an, quên nhau giữa giang hồ, mới là lựa chọn tốt nhất...

Nghĩ vậy, nàng cũng lười nghĩ tiếp, chỉ nhắm mắt lại, theo xe ngựa lắc lư mà ngủ một giấc mơ màng.

Nhưng, nàng đúng là một kẻ không nhớ lâu được điều gì, nàng lại đeo cái trâm cuốn tóc kia.

Kết quả là đợi đến khi xe ngựa về đến ngõ Tập Tuệ, Quan Kỳ vừa vén rèm xe liền phát hiện búi tóc của đại nhân nhà mình lại móc vào trâm của Sở nương tử.

Hai người đầu kề đầu, đúng là không ra thể thống gì.

Đại nhân nhà hắn còn đỡ, chỉ bình thản nghiêng cổ, đợi nữ nhân kia gỡ tóc.

Nữ nhân kia mới là ồn ào, lại dám phàn nàn đại nhân nhà hắn lúc ngủ gật vô ý tựa đầu qua, móc vào trâm của nàng.

Quan Kỳ nghe mà kinh hồn khiếp vía, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Sở Lâm Lang.

Chủ nhân giờ trạng thái đang rất bất ổn, Sở thị ồn ào như vậy, không chừng rằng sẽ bị đánh!

Nhưng điều khiến Quan Kỳ còn kinh hãi hơn là, chủ nhân lại yên tĩnh vô cùng, không cãi lại lời Sở nương tử, thậm chí khi Sở nương tử bảo ngài cúi đầu xuống, ngài cũng ngoan ngoãn làm theo...

Ông trời ơi, chẳng lẽ chủ nhân đã suy sụp đến mức mặc cho phụ nhân sai bảo rồi hay sao?

Đợi đến khi tóc khó khăn lắm mới gỡ ra, trận khôi hài này dường như thật sự đã xua tan đi u ám của chủ nhân.

Quan Kỳ phát hiện rằng chủ nhân lại có thể bình thản như không, thần sắc ôn hòa cùng Sở nương tử rửa tay, tán gẫu mấy chuyện ruộng chức điền vụn vặt rồi cùng mùi thơm rau xào bốc lên, ăn cơm một cách ngon lành.

Cứ như hôm nay cũng là một ngày bình thường như mọi khi, không có gì lạ cả.

Quan Kỳ lén cắn lưỡi một cái, hắn thấy khá đau, xem ra đúng là không phải đang mơ.

Hắn mút lưỡi một cái, từ từ ăn một miếng thịt rồi đột nhiên cảm thấy trong phủ có một bà tử Sở thị ồn ào này kỳ thực cũng khá tốt.

Có nàng ở đây, dù phòng viện có cũ nát đến mấy cũng bốc lên khói lửa nhân gian một cách chân thực.

Mà chủ nhân của hắn cũng không còn như một người chết biết đi, bị nhốt trong một nấm mồ hoang vu và âm u, bò thế nào cũng không bò ra nổi nữa...

Tối hôm đó sau bữa cơm, Quan Kỳ lén hỏi chủ nhân trong thư phòng rằng tiếp theo nên hành động như thế nào?

Tư Đồ Thịnh mặt bình thản nói: "Ta chức thấp người khinh, đúng là rất vô dụng, đã vậy thì đương nhiên ta cũng phải cố gắng bò lên một chút, ta tốt lên rồi, những ngày tháng của "người ấy" ở bên kia mới có thể tốt hơn chút!"

Nói xong, hắn hăng hái cầm bút viết tấu chương.

Quan Kỳ đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy tấu chương này của chủ nhân dường như viết mất mấy ngày, hơn nữa còn dày một tập như vậy, không hợp với quy cách, chỉ sợ rằng sẽ bị Tiến Tấu Viện giữ lại rồi trả về mất.

Đây là lỗi mà quan viên mới bước chân vào quan trường mới mắc phải, chẳng lẽ chủ nhân đã quên rồi?

Nhưng chủ nhân hành sự vốn không cần người khác nhiều lời. Quan Kỳ dâng trà rồi liền im lặng lui xuống, chỉ để lại một thư phòng yên tĩnh.

Qua mấy hôm, một phần tấu chương dày về "quân chức điền" do Tế tửu Quốc tử giám Tề công đại diện dâng lên, vượt qua Tiến tấu viện thẩm duyệt tấu chương bách quan mà trực tiếp đưa đến trên án thư của bệ hạ.

Tấu chương này do Đại lý tự Thiếu khanh Tư Đồ Thịnh soạn thảo.

Hắn tự thuật trong tấu chương, vì một năm trước khi xử lý một vụ tranh chấp ruộng đất trong dân gian vô tình phát hiện rằng, ruộng chức điền của bách quan triều đình không đồng đều, không phải chia theo phẩm cấp, quan vị.

Hắn nhất thời cũng nổi lên lòng hiếu kỳ nên liền tỉ mỉ truy cứu. Lại phát hiện hóa ra theo ân điển của tiên đế, phàm là ruộng chức điền dưới tên của quan viên thì thuế má sẽ ít hơn ruộng đất bình thường rất nhiều.

Thế là có mấy quan viên phạm pháp, thừa cơ mà quy mô vây chiếm dân điền diện lớn, khai man chức điền, miễn giảm thuế má, lại khiến nông dân bách tính khổ không thể tả.

Điều đó càng khiến các quan viên tuân pháp so với các quan tham thì chức điền không đều, thu nhập chênh lệch, nếu về lâu về dài như vậy thì làm sao khích lệ các quan viên thanh liêm phụng công? Chẳng phải phải mở ra một con sông dài tham ô? Như vậy thật sự là trái với ý định ban ân điển chức điền của tổ tông.

Quan trọng nhất là, nếu cứ lâu dài như vậy, một lượng lớn ruộng đất giấu kê khai thuế má, gây nên việc ngân khố trống rỗng, thật sự là đã dao động đến căn bản của quốc gia.

Vì thế, tuy hắn không phải quan viên của Hộ bộ, nhưng càng tra càng cảm thấy kinh hãi, vậy nên hắn mạo muội vượt quyền, viết một phong tấu chương để bệ hạ có thể giám sát và theo dõi dân tình, trừ tận gốc tệ nạn, sung túc ngân khố.

Bệ hạ xem tấu chương của Tư Đồ Thịnh cùng với số lượng chi tiết quan viên và thân quyến vây ruộng được liệt kê trong đó, đây tuyệt đối không phải là nhất thời nảy sinh ra ý bịa đặt, nhìn có vẻ đáng tin và cũng khiến người ta càng xem càng cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì phong tấu chương này quả thực là viết vào lòng Vĩnh Khánh đế.

Giờ ngân khố trống rỗng, biên quan phương Bắc lại có hổ lang rình mồi. Mà nay Kinh quốc đề nghị thông kinh thương, không phải là vì triều đình cần, mà là quốc gia hổ lang kia cấp bách cần khí cụ sắt quan nội và muối lương. (*)(*Quan nội: Ý chỉ hàng trong nước. Muối lương: Muối và lương thực)

Một khi thông kinh thương, nếu có kẻ phạm pháp thừa cơ đầu cơ khí cụ sắt thì rất có thể có khả năng nuôi hổ thành họa.

Mà yêu cầu Kinh quốc đưa ra lại càng quá đáng hơn. Không chỉ yêu cầu thông kinh thương mà còn không cho Tấn triều thu thuế mua bán, chỉ có thể bán ra hàng hóa quan nội với giá thấp.

Vạn tuế gia Vĩnh Khánh đế cảm thấy nếu đồng ý những điều khoản này thì thật sự là phải trải qua nỗi sỉ nhục Phụ Thủy một lần nữa, ông biết lấy mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?

Nhưng nếu không đồng ý thì một khi Kinh quốc xé rách mặt khai chiến, trước hết không nói đến việc lương tướng lão tướng triều đình về hưu, không có nhân tài tướng giỏi có thể dùng mà ngân khố trống hoác như bây giờ, làm sao có thể chống đỡ được khoản quân phí lớn?

Vĩnh Khánh đế vì chuyện tiền bạc mà mấy hôm nay tâm tình đều không thoải mái. Nhưng chính sách chức điền đồng đều mà Tư Đồ Thịnh đề xuất, nếu được thực thi một cách thỏa đáng thì chính là một con đường kiếm tiền thực sự lợi quốc lợi dân!

Vạn tuế không chỉ ngẩng đầu mà còn xem xét lại một cách tỉ mỉ vị quan viên trẻ tuổi này.

Tuổi hắn không lớn lắm, theo sổ sách ghi chép của quan viên thì cũng chỉ khoảng hai mươi lăm, đúng là lúc quan viên cần được mài giũa tỉ mỉ, phát huy tài cán. Nhưng đôi mắt kia thật sự toát lên một sự trầm ổn vượt quá tuổi tác.

Trước kia bệ hạ tuy cũng biết Tư Đồ Thịnh này có chút tài năng nhưng chỉ là tài trí biết vận dụng thủ đoạn.

Lão Lục kia là bị ai xúi giục mà khoe mẽ trước mặt mình, lão hoàng đế trong lòng đều rõ mồn một, ông cũng nghe nói Tư Đồ Thịnh sau khi leo lên rồi liền mỗi người một ngả với lục nhi tử của mình.

Một kẻ bạc tình, giỏi tính toán như này vào Đại lý tự, vừa khéo làm một lưỡi dao quyền vương hành pháp, đi theo con đường ác quan Lai Tuấn Thần, chấn nhiếp mấy tên nịnh thần tặc tử có lòng dạ khó lường.

(*Lai Tuấn Thần (来俊臣) được xem như biểu tượng cho "酷吏政治" (chính trị của những kẻ tàn bạo) trong lịch sử Trung Quốc, nhân vật này phản ánh sự lạm dụng quyền lực và sự tàn nhẫn trong quản lý nhà nước.)

Tất nhiên, nếu dao dùng hỏng rồi thì vứt đi thay cái khác là được.

Các triều đại, nói cho cùng vẫn có mấy kẻ không có khí phách văn nhân, tranh nhau đảm nhiệm cái tiếng xấu này.

Nhưng giờ xem tấu chương mà Tư Đồ Thịnh dâng lên, văn phong lưu loát, từ ngữ lão luyện đánh trúng những chỗ trọng yếu, xem mà bệ hạ không nhịn được mà có chút cảm động.

Khó trách mấy hôm trước, Tề công Quốc tử giám trước mặt ông lại khen ngợi, nói Tư Đồ Thịnh tuy chỉ là danh Thám hoa nhưng sau khi mài giũa dưới tay bệ hạ thì đó là tài Trạng nguyên trị quốc. Tề công vốn chưa bao giờ quản mấy chuyện bao đồng mà giờ còn giúp quan nhân trẻ tuổi này dâng tấu chương.

Vậy đã đủ thấy người này thật sự được con mắt tinh tường của Tề Công thưởng thức.

Nghĩ vậy, Vĩnh Khánh đế mơ hồ có chút nghi ngờ quyết định lúc trước của mình, ông có phải đã dùng hỏng một nhân tài lớn vốn đáng phải nên trọng dụng?

Nhưng bệ hạ vẫn bất động thanh sắc như cũ, ông chỉ chỉ vào tấu chương này rồi nói: "Ngươi có biết ngươi đã viết cái gì không? Một khi bách quan biết đề nghị này là do ngươi đề ra, ngươi sẽ không thể sống yên ổn trên triều đình, liên lụy đến nhiều người, đến lúc đó chỉ sợ trẫm cũng không thể bảo vệ được ngươi."

Ý của hoàng đế rất rõ ràng, ông nói với Tư Đồ Thịnh, người trẻ tuổi đừng chỉ nghĩ đến việc nổi bật, cũng phải nghĩ đến hậu quả khi động vào túi tiền của bách quan.

Tư Đồ Thịnh giờ chỉ mang tiếng ác quan, nhưng một khi trở thành mục tiêu công kích của mọi người thì rất có thể ngay cả quan cũng giữ không nổi.

Bệ hạ tuy hỏi vậy nhưng cũng biết rằng Tư Đồ Thịnh không phải là không hiểu biết, nếu không sao hắn phải ủy thác Tề công mà vượt qua Tiến tấu viện sàng lọc tấu chương?

Chỉ vì tấu chương này đủ để nổ tung cả nửa triều đình, một hòn đá mà khuấy động ngàn tầng phân!

Thanh niên cao lớn đứng dưới long án, nghe lời ông nói, từ ngọc trượng lộ ra nửa mặt nghiêng, ánh mắt dưới đôi chân mày rậm như mũi tên vừa được rèn sắc, toát lên vẻ uy nghiêm, hắn từng từ từng chữ nói: "Nếu có thể phò tá bệ hạ củng cố sơn hà, quốc thái dân an, cô thần - nào e ngại chi?"

Vĩnh Khánh đế ngũ vị tạp trần nhìn quan viên tuổi còn rất trẻ đã hủy đi phân nửa thanh danh chốn quan trường này: Hóa ra tiểu tử này đều hiểu nhưng vẫn cố chấp như vậy.

Con đường này quá khó, quá gai góc, đường hẹp mà hai bên đều là vực sâu, tuyệt đối không phải con đường mà kẻ chỉ biết luồn cúi, tính toán sẽ chọn. Nhưng hắn lại cố tình tìm khó mà lên!

Hoàng đế bị sự quả cảm của hắn làm chấn động, cuối cùng ông chỉ nhẹ giọng nói một tiếng: "Tốt!"

...

Sử sách hậu thế với cuộc đối thoại quân thần trong ngự thư phòng này đều ghi lại một cách tỉ mỉ và sinh động, nhưng phần lớn đều là bút pháp Xuân Thu, phân tích lợi hại tình hình chính trị lúc đương thời.

Chỉ có một quyển dã sử có tên tuổi không mấy nổi bật, mở ra một lối đi riêng, cho rằng lúc đó Tư Đồ Thịnh chỉ là Thiếu khanh ngũ phẩm, hoặc là không có khí khái cao thượng như hậu nhân phỏng đoán.

Y chẳng qua bị cấp trên và bách quan xa lánh, lại chán ghét chuyện lao lực với công văn nên muốn tìm chút không thoải mái cho quan lại cả Kinh thành mà thôi.

Tất nhiên còn có nguyên nhân sâu xa hơn, cũng có thể là Tư Đồ Thịnh chê quan trạch của mình quá nhỏ, muốn thăng quan vị, tăng bổng lộc, đổi một cái trạch viện lớn hơn, tiện cho kẻ độc thân như y chứa giai nhân mỹ miều.

Tất nhiên, với loại dã sử nói bậy nói bạ này, phần lớn văn nhân mặc khách đều khinh thường, cuộn sách lại rồi nhét vào lò bếp là xong chuyện.

Hôm đó, Tư Đồ Thịnh từ ngự thư phòng thong dong rời đi.

Tề công đợi hắn ở cửa ngoài cung. Thấy hắn ra liền hỏi: "Có thuận không?"

Tư Đồ Thịnh cung kính đáp: "Lòng vua khó đoán, ta cú đợi xem thôi."

Tề công gật gật đầu, có chút bách vị tạp trần nhìn thanh niên trước mắt này.

Lúc trước vì vấn đề có nên khai thương với phương Bắc hay không mà Tề công và Tư Đồ Thịnh đã nảy sinh bất hòa.

Nhưng đợi đến khi cùng thâm giao, Tề công mới biết, ý nghĩa thật sự của việc người trẻ tuổi này ủng hộ việc mở thị trường phương Bắc.

Trong ngày đại thọ thứ bảy mươi của chính mình, ông từng so sánh loạn lạc Kinh quốc như dòng lũ, nếu như chỉ như Cổn (*),một mực lấp đầy thì sẽ chỉ trị ngọn không trị gốc.

(*Cổn (鲧) một nhân vật trong huyền sử Trung Quốc, nổi tiếng với thất bại trong việc trị thủy ở lưu vực Hoàng Hà, dẫn đến cái chết của ông sau khi không thể ngăn chặn lũ lụt, trong khi con trai ông, Đại Vũ, đã thành công nhờ áp dụng phương pháp khác.)

Nếu muốn phòng ngừa trước khi xảy ra, quan trọng nhất là Đại Tấn nên có "lòng sông" rộng rãi để có thể dẫn dòng lũ. Mà lòng sông này chính là quốc lực và binh lực.

Mà hiện nay ngân khố Đại Tấn trống rỗng, sau trận Phụ Thủy cũng không còn lương tướng như Dương tướng quân năm xưa. Nếu chỉ dựa vào phong tỏa biên tuyến thì làm sao có thể ngăn được hổ lang?

Lúc đó, nghe một phen thao thao bất tuyệt của chàng thanh niên này, Tề công đột nhiên phát hiện ra rằng mình thật sự đã già nua, vậy mà lại không phát hiện ra, trong thí sinh năm đó lại có thể ẩn giấu một nhân tài có hoài bão lớn như vậy.

Mấy hôm nay, ông mời Tư Đồ Thịnh đến chơi cờ cũng nghe rất nhiều ý tưởng cải cách tệ nạn của hắn.

Ông cũng càng nghe càng thấy kích động, đột nhiên cảm thấy triều đình trầm lặng đã lâu, có lẽ cần người trẻ tuổi như vậy vung tay đánh thức mấy lão thần đã ngủ quên trên công lao của chính mình kia.

Đây cũng là lý do mà ông nguyện ý mạo hiểm, thay cho người trẻ tuổi này vượt cấp dâng tấu.

Mà giờ, giống như Tư Đồ Thịnh nói, lòng vua khó đoán. Chỉ là không biết bệ hạ có giống ông, phát hiện ra tài năng không tầm thường ẩn giấu trên người thanh niên này hay không.

Chưa qua mấy hôm, bệ hạ hạ chỉ, điều Tư Đồ Thịnh ra khỏi Đại lý tự, vào trung tâm trọng yếu của triều đình - Hộ bộ.

Hôm Tư Đồ Thịnh thu dọn đồ đạc rời Đại lý tự, sắc mặt của các đồng liêu đều khác nhau, họ đều đoán già đoán non Tư Đồ Thịnh làm thế nào mà trong tình huống không có chiến tích lại được tấn thăng vượt cấp.

Đặc biệt là cấp trên - vị Thành đại nhân mang cho hắn vô số giày nhỏ (*) lại hiếm khi hòa nhã, nhiệt tình từ biệt hắn.

(*Giày nhỏ ở đây ý nói sự trói buộc, hạn chế.)

Nghe tin Tư Đồ Thịnh được điều nhiệm đến Hộ bộ, Chu Tùy An cả ngày đều không thể ăn cơm nổi.

Hắn vốn đã canh cánh trong lòng chuyện Tư Đồ Thịnh cao hơn mình một phẩm cấp, nào ngờ, chưa đầy một năm, Tư Đồ Thịnh này lại cũng vào Hộ bộ, hơn nữa còn là chính tứ phẩm thị lang.

Dựa vào cái gì? Kẻ vô đức vô tài này không đến hai năm đã liên tiếp thăng đến mấy lần!

Điều này khiến cho Chu Tùy An vẫn luôn vô vọng trong chuyện thăng chức biết làm sao đây! Hắn thậm chí còn nghi ngờ, vị trí khuyết mà Chủ lý đại nhân nói chuẩn bị cho hắn chính là vị trí mà Tư Đồ Thịnh chiếm.

Nhưng đây rõ ràng là Chủ lý đại nhân ám chỉ hứa cho hắn mà!

Một tên ác quan vung roi thẩm vấn tội phạm ở Đại lý tự, làm sao có thể đảm đương nổi chức vụ cẩn thận này? Nghĩ đến đây, đồng liêu ở Hộ bộ chắc cũng sẽ không đối xử tốt với vị Thị lang từ trên trời rơi xuống này chứ?

Nghĩ vậy, Chu đại nhân lại cảm thấy thoải mái hơn một chút, chỉ là nín thở giữ sức, đợi chờ xem trò cười của Tư Đồ Thịnh.

Lại nói đến, vị Tư Đồ đại nhân vừa thăng quan tứ phẩm lại không vội đi nhậm chức, vì hắn đang bận chuyển nhà.

Lần này trạch viện mới chính là do bệ hạ khâm ban cho hắn, sau này cũng không cần phải nộp tiền thuê nhà.

Vị trí của trạch viện cũng rất tốt, nằm ở ngõ Hòa Ninh tụ tập các vương hầu, tướng quân.

Tiên đế cho xây dựng với quy mô lớn trạch viện trong ngõ Hòa Ninh. Người có thể ở trong ngõ này đều phải được hoàng thất chỉ định.

Vậy nên khi vị ác quan Tư Đồ Thịnh tai tiếng khắp Kinh thành dọn vào, các trạch viện trong ngõ đều phái người ra cửa, hàn huyên với quản sự của Tư Đồ gia, tiện thể lại hỏi thăm xem Tư Đồ Thịnh đi cơ duyên gì mà vừa thăng quan, vừa được thưởng trạch viện?

Lần dọn nhà này, Lâm Lang đã thuê nhiều người, nàng cũng không cần phải ra tay, chỉ cần trông coi là được, nàng cũng rất rảnh rỗi nên bèn tán gẫu với các vị quản sự láng giềng sau này.

Nhưng Sở Lâm Lang chỉ hỏi nhiều, đáp ít, nở nụ cười tươi rồi nói chuyện phiếm một hồi, ngược lại còn hỏi han vòng vèo về chủ tử của các phủ láng giềng.

Chỉ trong chốc lát đã xong việc, Sở quản sự cười tươi chắp tay cáo từ với chư vị rồi sầm một cái đóng chặt cửa lớn.

Giờ trạch viện này so với trước kia đúng là khác nhau một trời một vực, thậm chí ngay cả Chu gia ở ngõ Mộc Ngư Thạch cũng không thể so sánh.

Dù là núi giả, đường lát đá ở hoa viên phía sau hay hành lang ao nước, nơi nơi đều có thể thưởng thức tài khéo léo, công phu của người thợ giỏi.

Nghe nói năm đó thợ xây dựng mấy trạch viện này đều được Công bộ điều động đến, thật sự là đã tốn không ít tâm tư.

Chủ tử có thể thăng quan tiến chức, Sở Lâm Lang đương nhiên cũng rất vui mừng, nhưng thưởng hậu hĩnh như vậy, trong lòng nàng cũng rất thắc mắc, Tư Đồ Thịnh dựa vào cái gì mà lại thăng tiến nhanh như vậy.

Chẳng lẽ là gần đây hắn lại phá được vụ án lớn nào, đầu người cũng chém đủ đẹp rồi?

Tư Đồ Thịnh nghe nàng dò hỏi chỉ cười: "Khi ta bẩm báo với bệ hạ, ông ấy thấy ta có quầng thâm mắt, liền hỏi ta có phải ngủ không ngon hay không, ta nói chỗ ở hiện giờ của mình quá ồn, đêm nào cũng ngủ không ngon, bệ hạ nhân đức liền thưởng cho ta trạch viện này... Sao, nàng không thích cái này à?"

Sở Lâm Lang sao có thể không thích? Đây là bệ hạ ban thưởng, không tốn tiền mà! Vậy thì nàng cũng không cần phải khổ tâm xem có nên cho Tư Đồ Thịnh mượn bạc hay không nữa!

Chỉ là trạch viện lớn, người hầu thuê cũng nhiều, nàng đảm nhiệm chức danh quản sự này thì đương nhiên việc quản lý cũng nhiều.

Gia nghiệp lớn như vậy, Sở Lâm Lang cảm thấy mình có hơi khó có thể thay người gánh vác.

Vậy nên chỉ mới chút ổn định xong, Sở Lâm Lang liền đến bàn bạc với Tư Đồ Thịnh, xem hắn có muốn chính thức thuê một quản sự hay không.

Còn nàng thì cứ đảm nhiệm cái danh bà tử quản sự ngoại viện là được.

Hơn nữa nàng gần đây suy đi nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy mình không nên lưu lại phủ hắn lâu.

Nàng đã bàn bạc với Hạ Thanh Vân, mấy hôm nay hắn đi châu huyện lân cận để bán muối, mua hàng, đợi hắn mấy hôm nữa về Kinh thành, nàng muốn cùng hắn rời khỏi nơi đây.

Sau khi dọn nhà đến trạch viện lớn rồi, chủ tử ngủ trong thư phòng lại có điều bất tiện, Sở Lâm Lang bày biện phòng ngủ của chủ tử cho Tư Đồ Thịnh, lúc trải giường, Tư Đồ Thịnh cũng ở đó, nàng liền tiện thể nói ra ý nghĩ của mình.

Tư Đồ Thịnh đang bày tượng đất nhỏ lên giá, nghe xong lời đề nghị của Sở Lâm Lang liền quay đầu nhìn nàng: "Sao cơ? Nàng muốn rời đi?"

Sở Lâm Lang vừa nhanh nhẹn trải giường vừa nói: "Đúng vậy, cứ ở chỗ ngài mãi, gây phiền phức cho ngài cũng không tốt. Ta theo thuyền muối, trời nam biển bắc không có nơi nào cố định, cũng không sợ phụ thân ta sẽ tìm được."

Nói xong, nàng không thấy Tư Đồ Thịnh trả lời nên liền quay đầu nhìn về phía hắn.

Hắn đang đứng bên giá sách mới chuyển đến, một tay cầm một chồng sách mà mắt lại nhìn thẳng vào nàng, như thể Lâm Lang vừa nói gì đại nghịch bất đạo, ánh mắt đó có chút áp bách và khó nói.

Thấy Lâm Lang quay đầu, Tư Đồ Thịnh trầm mặc một lúc rồi rốt cuộc vẫn hòa hoãn nói: "Hạ Thanh Vân kia tuổi cũng lớn rồi, hai năm nay cũng gần đến lúc thú thê sinh con, nàng nếu theo hắn đi, chỉ sợ cũng có nhiều bất tiện, nàng cũng nên nghĩ cho hắn. Còn việc trong phủ, nàng nếu thấy mệt thì thuê mấy phó quản sự là được."

Điều Tư Đồ Thịnh nói kỳ thực cũng chính là chỗ Sở Lâm Lang vẫn lo lắng, vậy nên nàng trước giờ mới chần chừ không đáp ứng.

Nhưng nghe hắn nói vậy lại như là mình đi khắp nơi câu dẫn nam nhân, cản trở việc người ta thú thê sinh con.

Nàng đang trải giường liền có chút bực bội, ném ga giường trong tay xuống rồi nhướng nửa mày nói: "Nếu nói như vậy, ta cũng không nên ở lại trong viện của đại nhân ngài đây. Ngài cũng chưa thú thê, chẳng lẽ không sợ người ta nói ngài thuê một nữ quản sự ít tuổi, làm trễ nải thanh danh của đại nhân?"

Nói xong lời này, nàng trải xong giường đang định xoay người, lại phát hiện không biết từ khi nào Tư Đồ Thịnh đã đứng sau lưng nàng.

Nàng giật mình, kết quả là người ngả ra sau, chân không vững, lập tức ngã nửa người lên giường.

Nàng nằm xuống như vậy, liền phát hiện Tư Đồ Thịnh đang đứng bên giường, thân thể cao lớn che khuất phần lớn ánh sáng, cúi đầu nhìn xuống nàng bằng ánh mắt lộ ra mấy phần ám muội bức người...

______Edited by Koko
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.