Đau sao? Vậy lần sau khi tay cầm dao thì phải mang theo cái đầu theo! Mấy hôm nay không định viết chữ phê công văn nữa à? Làm bị thương tay nào không được mà nhất định phải là tay phải!"
Tư Đồ Thịnh không ngờ nàng lại dám mắng chủ tử như vậy, thật sự có chút quá phận rồi.
Lúc này tâm tình hắn thật sự không được tốt cho lắm nên cũng không muốn giả vờ làm quân tử khiêm tốn nữa, hắn nhẫn nhịn rồi lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"
Nhưng tiếc là bà nương này dường như nghe không hiểu tiếng người, rắc xong thuốc rồi nàng lại kéo bên tay bị thương của hắn như trói một chú heo con, không cho hắn từ chối rồi quấn băng quanh tay hắn.
Nàng cúi mắt rồi thẳng thắn nói: "Lần sau tâm tình không tốt thì phải đổi cách xả giận, không được giày vò người khác. Cũng không phải hài tử vô dụng! Theo ta thấy thì chỉ có mấy tên vô dụng, chó má, xả không được hận mới tự hành hạ thân thể của chính mình!"
Lời này nói ra, nam nhân nào cũng không thể chịu nổi. Tư Đồ Thịnh hơi nheo mắt, giọng hắn trầm thấp, dường như nghiến răng lặp lại một lần nữa: "Ra - ngoài!"
Sở Lâm Lang vẫn làm như không nghe thấy, sau khi băng bó vết thương xong nàng lại thắt một cái nơ bướm đẹp rồi bưng bát cơm chiên còn hơi ấm đến trước mặt chủ tử: "Ăn đi, ngài ăn xong rồi nô gia sẽ ra ngoài."
Một nữ tử vô lại như lưu manh như vậy lại là do hắn chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-quynh-chi/3558887/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.