“Cái gì?”. Nghe Phượng Thương nói vậy, Dục Trăn nhất thời không hiểu.
Phượng Thương tựa cằm lên vai Dục Trăn cọ cọ, mềm giọng cầu xin: “Theo ta đi, theo ta đi, chuyển đến Thiên điện Phượng Uyên cung đi, ta sẽ tìm một cái cớ thật tốt để ngươi không bị làm khó dễ”.
“Không được!”. Dục Trăn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Ta bây giờ không phải cứ cách vài ngày là tiến cung ngủ lại sao? Cũng không khác việc ở lại bao nhiêu, quân thần có quy củ của quân thần, ta sao có thể chuyển đến tẩm cung của ngươi chứ, vô luận là lý do gì, cũng không được!”.
“Người khác nói cái gì có quan hệ gì chứ? Vốn đã không phải chỉ là quân thần, huống hồ cũng tìm một cái cớ thật tốt, không người nào dám nói bậy cả”.
“Không được, tuyệt đối không thể được!”. Dục Trăn nghiêm khắc nói, “Người khác không dám nói, không có nghĩa là không dám nghĩ, ta không muốn sử sách sau này ghi lại ngươi là một hôn quân ham nam sắc, mà nam sắc kia lại là ta”.
Phượng Thương vẫn chưa hết hi vọng, cười nói: “Ta vốn là ham nam sắc, người ta thích chính là ngươi, sách sử hậu thế viết cái gì, không phải là do ta quyết định sao? Cho dù phải viết, thì cũng là chuyện sau khi chúng ta chết, có thể quan trọng hơn lúc này sao?”.
“Ta nói không được là không được! Cẩn, nghe đây, tuyệt đối không được tự ý quyết định việc này, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”. Dục Trăn nghiến răng, nắm chặt vai Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-nhuoc-thanh-hoan/2212838/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.