Sủi cảo trong nồi điện nhỏ nhanh chóng bị ăn sạch. Sau khi ăn xong, bọn họ ngầm hiểu ý không nhắc tới chuyện trước đó, hai người cứ thế ngồi yên, cố gắng xóa hết những chuyện đã qua.
Nhưng day dứt suốt ngần ấy năm, cả Lê Thư Dương và Kiều An đều không biết phải làm cách nào để giảm bớt xấu hổ lúc này, nhất thời không ai nói nên lời.
Ánh mắt của Kiều An thỉnh thoảng rơi vào chiếc nồi điện nhỏ trống không, thỉnh thoảng dừng lại trên góc chăn bông gọn gàng, và trộm dừng trên khuôn mặt của Lê tiên sinh.
Nhẹ nhàng lướt qua như một cánh bướm, không dám dừng lại.
- Em...
- Chuyện kia...
Họ nói cùng lúc rồi cũng đồng thời dừng lại, Kiều An nói lí nhí:
- Anh muốn đi nghỉ ngơi à?
Kiều An bối rối hỏi rồi vội vàng đứng dậy:
- Em no quá nên chưa ngủ được. Nếu phiền anh thì em ra ngoài đi dạo chút.
- Tôi cũng không ngủ được.
Lê Thư Dương cau mày, mưa giông ngoài cửa sổ vẫn không nhỏ bớt, hắn không muốn Kiều An ra ngoài đi dạo trong thời tiết này. Lê Thư Dương cũng biết giữa hai người lúng túng cỡ nào, hắn hắng giọng, cố gắng tìm một chủ đề không quá xấu hổ:
- Lần này công việc thế nào?
- Bước đầu đã thương lượng xong…
Kiều An thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới công việc anh như khoác lên mình một lớp áo giáp, không còn ngượng ngùng như trước nữa.
Lê tiên sinh nghe anh trình bày rõ ràng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ngo-nan-an/2432544/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.