Tình cờ Kiều An biết được quần áo trong phòng để đồ là Lê tiên sinh mua riêng cho anh.
Trước đó anh toàn cố ý như không biết số quần áo kia, không hỏi han gì đến nó.
Anh đã qua tuổi 20 từ lâu, đã học được cách chuyện to hóa nhỏ chuyện bé hóa không. Có những việc im lặng như không biết gì lại tốt hơn gặng hỏi đến cùng.
Miễn là bây giờ Lê Thư Dương một lòng với anh. Dẫu cho những năm xa nhau hắn từng quen biết ai thì anh cũng có thể giả vờ như không biết.
Kiều An không để bụng... Mới lạ đó!
Anh ghen tuông chết luôn rồi đây.
Chỉ cần nhìn đến những bộ quần áo mới tinh và đẹp đẽ kia là Kiều An chua đến mức như ngâm mình trong thùng giấm.
Dù những bộ quần áo kia còn chưa tháo mạc, rõ ràng là chúng vẫn chưa được gửi đi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lê tiên sinh từng đặc biệt chuẩn bị những bộ đồ này cho người khác là anh lại ghen dữ dội, chỉ có thể đi làm chuyện khác để phân tán tư tưởng.
Anh tuyệt đối không thể vì chuyện này mà tranh luận với Lê Thư Dương. Kiều An tuy lý trí, tỉnh táo nhưng trong lòng vẫn chua xót. Mỗi ngày phải hôn chồng mình thêm mấy cái mới cảm thấy thoải mái hơn.
Mãi đến một lần hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại mua quần áo đổi mùa, cô gái bán bàng nhiệt tình chào hỏi Lê Thư Dương, tích cực giới thiệu trang phục cho vị khách quen hào phóng này. Khi Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ngo-nan-an/2432511/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.