Năm thứ năm Nam Tống Hiếu Tông Thuần Hi (Công nguyên năm1179).
Ta gọi là Giang Đinh, một nữ tử mười tám tuổi rất bìnhthường. Ông nội là người thân duy nhất của ta, nhưng mà ông quá thích vân du,thường xuyên không ở cạnh ta. Cũng bởi vì ông quá thích dạo chơi, liền đem quánrượu nhỏ tổ truyền giao cho ta. Quán rượu nhỏ này có một cái tên khá đặc biệt –Túy khách cư. Lấy ý ở trong câu thơ của thi tiên Lý Thái Bạch:
Đãn sử chủ nhân năng túy khách,
Bất tri hà xử thị tha hương.
(Chủ nhân miễn cứ cố mời,
Thế là quên hết nỗi người tha hương.)
Ta nghĩ ý của tổ tiên đại khái là hi vọng khách giống như vânlai, xem như là ở nhà đi. Nhưng mà... Quán rượu tuy rằng không lớn, nhưng từtrên xuống dưới đều chỉ có một mình ta xử lý, nếu quả thật khách giống như vânlai, nói vậy cũng không phải chuyện tốt gì. Không biết bắt đầu từ lúc nào, “Túykhách cư” nhà ta cũng chỉ bán bữa sáng bữa khuya trà lạnh điểm tâm. Cho dù lànhư vậy, một ngày xong cũng đủ mệt người. Ta luôn luôn nghĩ, sao ta không thểlên tiệm ăn, mà chỉ có thể mở quán con. Một ngày đại khái ta nghĩ vấn đề nàyhai mươi lần. Aiz, thật sự là trời cao không có mắt a!
“Túy khách cư” cũng không phải là chỗ phố xá sầm uất, cho nênngoại trừ vài khách quen, có rất ít người. Tuy rằng ta rất muốn “mở rộng kinhdoanh”, nhưng bất đắc dĩ là vấn đề trong túi, mướn không nổi tiểu nhị. Ta nghĩ,như vậy đại khái chính là mệnh, mệnh ta là lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/19327/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.