Ngày hai mươi tám tháng bảy.
Bầu trời, dường như tích lũy nước mắt cả đời, nhưng khôngcách nào khóc lên. Loại áp lực này, làm cho không khí buồn đến mức người khôngthể thở được...
Lần đầu tiên, ta biết cái gì gọi là ngồi không yên. Giống nhưdo áp lực của bầu trời, có thứ gì đó trong cơ thể của ta muốn bộc phát ra...
Cửa, đột nhiên truyền đến tiếng người.
“Không có mệnh lệnh chủ thượng, ai cũng không thể vào!” Tiếngcủa Nhận Cửu, nghiêm túc.
“Tiểu Cửu, ngươi hẳn là biết, Tiểu Thất rất quan tâm thiếutôn, ta nhất định phải cứu nàng ra ngoài.” Trong giọng nói của Nhận Nhị, tổngcảm thấy thiếu thiếu cái gì.
“Hôm nay là ngày chủ thượng quyết chiến. Ngươi muốn nhiễuloạn bọn họ sao?” Tiếng rút kiếm, có thể nghe rõ.
“Ngươi đã không nói tình lý như vậy, ta cũng đành phải phụngbồi!”
Thoáng chốc, sát khí lan tràn, làm cho chân khí trong cơ thểta hỗn loạn.
Cửa, lập tức bị đá văng ra.
Nhận Nhị kéo tay của ta, “Đi!”
“Đừng hòng!” Nhận Cửu cầm kiếm chặn ở cửa. Dáng vẻ của nàng,làm cho ta nghĩ đến đêm kia.
“Ngươi thắng được ta sao?” Nhận Nhị cười cười.
“Ta chết cũng sẽ không cho ngươi mang thiếu tôn đi!” Nhận Cửucầm kiếm tấn công.
Rốt cuộc, ta nên làm như thế nào mới tốt?
Vị trí sắp xếp của Thập Nhận đương nhiên là có đạo lý. Chỉmấy chiêu, Nhận Cửu đã bị bức lui.
“Đừng không biết tự lượng sức mình.” Nhận Nhị nhìn nàng, “Đềulà đồng nghiệp, ta không muốn làm khó dễ ngươi!”
“Bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/1919770/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.