Ta nhìn Thánh Kiếm trước mặt, quảthực là im lặng tới cực điểm.
“Ngươi tỉnh.” Hắn mở miệng, giọngđiệu vẫn lạnh nhạt như trước.
“Ngươi muốn làm gì?” Ta lập tứcxoay người xuống giường, đề phòng nói.
“Yên tâm, ta sẽ không thương tổnngươi.” Hắn ngồi bên cạnh bàn, vươn tay châm trà.
Ta đi qua, nhìn hắn. “... Ngươi,không phải còn muốn lấy ta chứ?” Chắc chắn phải có mục đích.
Hắn ngẩng đầu, “Tuổi của ta cóthể làm cha ngươi, lấy ngươi làm gì?”
Đúng nha. Chờ đã, hắn thoạt nhìn,chỉ khoảng trên dưới ba mươi. Chẳng lẽ thật sự giống Tần Xuyên nói vậy, ViêmThần Giác Thiên có thể làm cho người ta trẻ mãi không già? Lợi hại như vậy?
“Vậy ngươi lần trước...” Ta ngồixuống, dần dần cảm thấy không cần khẩn trương quá. Có cảm giác thật kỳ lạ,người trước mặt này, không phải người xấu gì.
“Lần trước, là muốn dụ vài ngườiđi ra. Ngươi đừng tưởng thật.” Hắn uống ngụm trà.
“Ngân Kiêu?”
Hắn cười cười, “Không phải.” Hắnnhìn ta, “Có một số việc, ngươi không cần biết.”
“Vậy ngươi lần này lại bắt ta đếnđể làm chi? Những người đó còn chưa ra?” Ta thay đổi vấn đề.
“Những người đó đã không có cơhội trở ra... Về phần lần này đem ngươi mang đến, chỉ là muốn hoàn thành mộttâm nguyện thôi...”
“Tâm nguyện gì?” Gặp Nguyệt di? Gặp gia gia? Hay là... trả thù?
“Nói cho ngươi cũng không sao...” Hắn cầm lấy một cái ly,thay ta rót một ly trà, “Ta muốn cùng Nhận Thất đánh một trận...”
A? “Không phải chứ, huynh ấy sao có thể là đối thủ củangươi!” Ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/1919769/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.