“Lão bá, xin hỏi đến Phượng Hoàng sơn trang còn xa không?”
“Không xa, thấy ngọn núi phía trước không? Ngay chân núi.”
“Đa tạ.”
Luyện Vô Thương ngẩng đầu, thấy một ngọn núi chạy dài phía trước, thật sự là không xa. Hai hàng lông mày giãn ra, lộ một tia vui mừng.
Lăng Liệt, ta tới tìm ngươi, ngươi thấy ta liệu có cao hứng không?
Trong vui mừng còn có vài phần sợ hãi mạc danh kỳ diệu, y lo sợ đi về phía trước. Mấy ngày trước gấp rút lên đường thì hận không thể lập tức đến, lúc này đến gần, lại mong đi chậm một chút.
“Ngươi xem, đó không phải là chuẩn cô gia (đại khái là chỉ con rể) của Phượng Hoàng sơn trang sao? Ta thấy cũng rất bình thường.”
“Niếp tiểu thư nhà Niếp trang chủ người ta thấy được là được, ta thấy ngươi ngược lại tỏ ra nhân tài, đáng tiếc người ta chướng mắt.”
“Hừ, ngươi nói hắn thật có bản lĩnh? Niếp trang chủ là vì giao tình giữa hai nhà, không thì ai muốn đem nữ nhi gả cho một phế vật không có võ công!”
“Nhỏ giọng chút, đừng để hắn nghe được.”
Tiếng thì thào bay vào tai Luyện Vô Thương, trong lòng y khẽ động, “Chuẩn cô gia của Phượng Hoàng sơn trang” chẳng lẽ là chỉ Lăng Liệt? Chậm quay đầu, ánh mắt chạm phải một cảnh tượng liền chấn động toàn thân, giống như bị định thân pháp giữ chặt, không cách nào động đậy.
Trên phố đang có một đoàn xe ngựa chậm rãi đi qua, đi đầu là hai nam tử. Nguời bên trái ngoài ba mươi, cưỡi trên một con hắc mã, vẻ mặt trầm ổn, khí thế phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hoa-am/36274/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.