Nhân mã của Hàng Long Bảo thuỷ chung không tìm tới nơi này, khiến cho Luyện Vô Thương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Nhâm Tiêu Dao y vẫn luôn nghĩ đến cũng không xuất hiện, chẳng lẽ là thương thế quá nghiêm trọng? Luyện Vô Thương tưởng tượng không ra lúc mình đâm một kiếm vào hắn, trong lòng hắn cảm giác thế nào. Đau đớn? Khổ sở? Hay là thất vọng?
Nhưng Luyện Vô Thương vẫn nhớ, trước khi ly khai liếc hắn một cái — người thanh niên kia cố nén đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo, nhưng lại đầy vui mừng và bao dung.
Vẻ mặt như vậy, không thể không khiến người cảm động!
Nói đến cùng, y và Lăng Liệt nợ người đó nhiều lắm, không biết còn có cơ hội hồi báo hay không.
Thương thế của Lăng Liệt cần uống thuốc mới có thể tốt lên, hiệu thuốc lại ở trên thị trấn, nơi đó nhiều người, không tiện đi. Cũng may Luyện Vô Thương là người trong nghề, ngày thường lên núi hái thuốc, lưu Trương liệp hộ ở nhà chăm sóc Lăng Liệt. Ngoài việc hái thuốc, y cũng thuận tay mang về một hai con cầy hương, vài con gà rừng và các thứ tương tự, bất quá là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.
Hôm nay ở bên cạnh khe núi Luyện Vô Thương phát hiện một gốc linh chi, cái này vốn được nhà võ tôn sùng là thần dược quý báu, có công hiệu điều khí dưỡng huyết, lập tức bất chấp nguy hiểm hái lên, mau chóng trở lại nhà tranh.
“Tướng công, hôm nay về sớm vậy.”
Lão liệp hộ cười ha ha đón y: “Ha, một gốc linh chi thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hoa-am/36269/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.