Vỹ thanh
Thần y xui xẻo sau khi bị Lăng Liệt hổn hển rống lên câu “Không cứu được y thì ngươi chôn theo y đi”, lau mồ hôi lạnh bước vào Trữ tâm các.
Lăng Liệt canh giữ ở ngoài cửa, trong lòng có loại ảo não hối hận không sao nói hết. “Xe ngựa là ai tìm đến?”
Tử Thần quỳ rạp xuống đất, hai vai không ngừng run lên. “Là, là ta.”
Lăng Liệt không nói nhiều lời, nhắm chỗ tim y đá một cước, khiến y ngã ngửa trên mặt đất. “Ngươi làm việc sao lại không cẩn thận như vậy? Sao không kiểm tra trước một tí?” Nếu không vì Tử Thần trung thành với hắn, lại lập được không ít công trạng, đã sớm một chưởng đánh chết.
Lam Điện ở một bên quỳ xuống xin tha: “Chủ nhân bớt giận, Tử Thần là nhất thời sơ suất mới phạm sai lầm, nể tình chúng ta theo chủ nhân lâu như vậy, tha cho y đi!”
Nhâm Tiêu Dao cũng khuyên nhủ: “Việc đã đến nước này, truy cứu nữa cũng vô dụng, nên cầu cho Vô Thương thuận lợi thoát hiểm đi.”
“Cút, cút ngay!” Lăng Liệt hét lớn. Lam Điện vội vàng kéo Tử Thần còn chưa bình tĩnh lại lui ra ngoài.
Một cỗ lửa giận không thể nào phát tiết, lạnh lùng hung hăng đánh một chưởng trên tường, khàn khàn nói: “Vì sao, vì sao y phải bất chấp nguy hiểm cưỡng giải huyệt đạo, y không muốn sống nữa sao?”
Nhâm Tiêu Dao khẽ thở dài: “Y không làm như vậy, cánh tay ngươi đâu thể giữ được? Ngươi là người y yêu nhất, y sao cam lòng để ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hoa-am/3082913/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.