Lời kia vừa thốt ra, thân hình Mị Ảnh vốn đang bay như tên bắn đột ngột dừng lại, liếc nhìn xung quanh, thình lình nhảy lên một ngọn đồi cao, khẽ đem Luyện Vô Thương đặt trên một tảng đá lớn.
Gã chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, cười lạnh: “Ta tưởng ngươi đã sớm đem ‘ngũ sư huynh’ ta quên không còn một mảnh.” Gã khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi tuấn lãng, nhìn ra được chăm sóc rất tốt, chỉ là vùng trán âm khí quá nặng, khiến người không dám nhìn gần.
Quả nhiên là gã! Ngũ sư huynh Mạc Vô Tà! Gã không phải đã chết giữa đại nạn của Hạo Thiên Môn sao? Sao lại gặp ở đây? Sao lại biến thành “Mị Ảnh”? Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, Luyện Vô Thương quát to: “Hoá ra là ngươi!”
Vẫn luôn thấy kỳ lạ, với thế lực Hạo Thiên Môn, với mưu lược của Tây Môn Vô Song, có thể nào dễ dàng bị người tàn sát? Bởi vì có nội gián!
Theo đó, rất nhiều điểm đáng ngờ trong lòng cũng thông suốt. Nhâm lão bảo chủ rõ ràng không phải Lăng Liệt giết, vì sao trên thi thể lại có vết thương cho Hạo Thiên kiếm pháp lưu lại? Nhâm Tự Tại không hề biết quan hệ giữa mình và Lăng Liệt, lại vì sao phải thiết kế một cái bẫy dẫn mình đi cứu Lăng Liệt? Hoá ra đều là do gã làm hại!
“Vì sao? Vì sao muốn tiêu diệt Hạo Thiên Môn? Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với sư phụ? Sư phụ đối đãi với ngươi giống như con đẻ cơ mà!” Còn nhớ rõ trong đám đồng học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hoa-am/3082905/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.