“Cha mẹ tao vì ma túy mà chết, cha mẹ người thân của vô số người trên đời này cũng vì nó mà chết. Mày không có người thân à? Mày không nghĩ rồi sẽ có ngày, người thân mày dùng loại chất cấm do chính mày cung cấp sao?"
Yển Vũ hỏi rồi uống cạn ly rượu, ảnh nhìn xa xăm mà đặt ly rượu xuống. Hắn không nghĩ mình là người tốt, không nghĩ rằng mình làm vậy là vì muốn thức tỉnh bất kỳ ai.
Nhưng đối với Lý Thành, hắn lại mong gã có thể sáng mắt ra mà nhìn mọi thứ.
Ngay từ đầu, Yến Vũ đã không thể lựa chọn con đường để đi. Hắn chỉ có thể bước tiếp, không thể lùi, cũng không được quay đầu nhìn lại.
Dù thế lực ở đằng sau Lý Thành có lớn đến đâu, hắn cũng sẽ bằng mọi cách mà lật đổ.
“Đã lỡ lún sâu vào rồi, làm sao mà rút chân ra được đây?"
“Nếu muốn, không chuyện gì là không thể"
“Tao không sợ chết, chỉ sợ liên lụy đến người nhà mà thôi.”
Lý Thành nói với gương mặt ảo não, chậm rãi rót đầy hai ly rượu rồi cầm một ly lên mà uống.
Từ khi xác định mình sẽ là tay sai cho ông trùm đứng sau, gã ta đã không thể quay đầu. Để vợ và con gái có được cuộc sống sung túc vô lo vô nghĩ, Lý Thành luôn cố gắng trở thành người đắc lực nhất bên cạnh người đó.
Yến Vũ rũ mi, cả hai cứ như vậy mà vô tình giống như anh em chung một chiếc thuyền.
“Lạc Lạc! Rất không thích mày!”
Hắn chuyển đề tài, nhắc đến người đã từng bị Lý Thành suýt nữa đẩy sang biên giới. Gã ta cũng có chút sượng trân, nghĩ lại mới thấy khi đó mình điên quá hóa rồ rồi.
Chỉ là gã không thể ngờ, có ngày một cô gái yếu đuối mạng mỏng như Lý Lạc lại có ngày trở mình. Sau một năm, cô đã hoàn toàn có được trái tim của Yến Vũ, người có thể lực nhất Quảng Châu lúc này.
“Chẳng phải mày cũng vậy sao?"
Lý Thành và hắn nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười khẩy một tiếng.
“Tao có thể nhờ mày một chuyện không?"
Gã ta lên tiếng, giọng thành thật, đến thái độ cũng phải khiến cho Yển Vũ ngạc nhiên.
“Nếu như tao xảy ra chuyện gì, mong mày có thể giúp tao lo cho vợ con tao, để họ đi khỏi Quảng Châu này thì càng tốt”
Hắn im lặng mất vài giây, cứ như chưa từng nghĩ đến việc Lý Thành sẽ xảy ra chuyện gì khác ngoài việc chết dưới tay mình. Thế lực của người đó rốt cuộc lớn tới mức nào, mà có thể thao túng cả cuộc đời của gã, ảnh hưởng tới những người thân xung quanh.
Nếu đổi lại là Yển Vũ, hắn cũng không dám chắc mình sẽ đủ sức chống lại.
Vậy còn Lạc Lạc...
Không. Bằng mọi giá thế lực này sẽ bị lật đổ. Dù cho mình không toàn mạng trở về... Lạc Lạc, cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Yến Vũ nhìn Lý Thành, gật đầu chắc nịch.
“Được. Nhưng tao đã hứa với vong linh của Giang Độ, không thể để mày xảy ra chuyện gì. Chỉ cần mày giúp tao tra ra manh mối của người sau lưng mày, tao sẽ không để mày chết.
Có tiếng bước chân đi vào, là Hoa Mi đang tiến đến gần với vẻ mặt nghiêm trọng rồi thông báo.
“Ông chủ! Cô Lý đang ở dưới lầu!”
Yến Vũ nhìn mày, ngay lập tức đứng dậy để chuẩn bị rời khỏi mật
thất. Hắn quay đầu lại nhìn Lý Thành, ánh mắt đã không còn lạnh lẽo
như trước đây.
Mật thất đóng lại tức thì, Yến Vũ vừa đi cùng Hoa Mi xuống lầu thì chạm mặt Lý Lạc vừa đi lên, đôi bên dừng tại cầu thang.
Cô nhìn cô gái đứng cạnh hắn, đôi mắt thu hẹp lại như muốn quan sát thứ gì đó. Lần đầu tiên, từ tận đáy lòng của cô xuất hiện loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Yến Vũ lên tiếng, phá tan bầu không khí yên lặng.
“Có chuyện gì sao? Còn đến tận chỗ này tìm anh?”
Lý Lạc vừa nói vừa liếc nhìn Hoa Mi.
“Thấy anh đi lâu rồi chưa về, lo nên đi tìm thôi!”
Hắn nghe thấy thế, trái tim liền như tan chảy ra mà bước tới gần rồi choàng lấy eo của cô, thân mật hôn lên môi đỏ.
“Thật không?”
Ở trước mặt Hoa Mi, hắn lại xem chuyện này là chuyện rất bình thường. Dẫu sao thì trước đây, hắn cũng không nhận mình là chính nhân quân tử.
Cả hai rời khỏi tầm mắt của Hoa Mi, nhưng lại khiến cô ta khó chịu vô cùng mà đứng trơ ra đó.
“Mấy ngày rồi anh chỉ ở Thần Doanh không ra ngoài, em còn lo anh sẽ ngột ngạt không chịu nổi. Giờ thì tốt rồi! Anh rất chịu khó đến Hoa Thanh, còn đi cùng gà cưng của mình như vậy!”
Đi vào một căn phòng, Lý Lạc vừa nói vừa không thoải mái mà tiến tới ngồi trên sô pha. Sau khi Yến Vũ đóng cửa, liền đi đến chỗ cô mà cong môi cười.
“Lạc Lạc ghen rồi?"
“Không có.”
Cô không nhìn người đàn ông đang bên cạnh quẩn lấy mình, mặc cho hắn gác cằm lên vai thủ thỉ.
“Còn nói không có? Trên mặt cũng viết ra rồi?"
“Anh nghĩ người như vậy xứng để em ghen sao?"
Yến Vũ rũ mi, vô tình nhìn xuống chiếc váy ngắn màu đen xòe ra mà Lý Lạc đang mặc. Hắn luồng tay vào bên dưới, khiến cô giật thót mình mà quay sang.
“Anh...”
“Ghen cũng tốt mà? Dù sao thì anh cũng biết bản thân có sức hấp dẫn”
Hắn vừa nói vừa hôn lên cổ của cô, hơi thở phả vào nhanh chóng khiến cô tê dại muốn né tránh.
“Anh..... anh tự tin như vậy sao?"
“Lạc Lạc! Em thơm thật!”
Lý Lạc dường như biết hắn muốn làm gì, trong lòng vừa bối rối lại vừa có chút nôn nao khó tả. Cô muốn cự tuyệt, nhưng má và môi liên tục bị hắn hôn.
“Yển Vũ! Đây không phải ở nhà đâu!”
Yến Vũ thấy cô đỏ mặt, ý cười tràn ra khóe mắt mà ôm chặt lấy eo của cô, hai tay trượt xuống đặt trên đùi.
“Phải! Người ở chỗ nào gọi anh là ông chủ, chỗ đó là nhà của anh...và em!”
“Nhưng mà... nhưng mà em không quen ở đây! Hơn nữa, bây giờ là ban ngày... em ngại...”
Lý Lạc xấu hổ vùi mặt mình vào ngực hắn, nghe nhịp tim của hắn đang dồn dập phập phồng. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 4h30 chiều, bên ngoài xem ra chỉ còn chút nắng.
Hôn lên môi cô, giọng hắn nhẹ nhàng mang theo hơi thở quyến rũ đến lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]