Yến Vũ bước từng bước đi lên lầu, vào trong phòng làm việc nằm ở cuối dãy hành lang của phòng VIP.
Hắn đến gần chỗ treo một bức tranh phong cảnh, đưa tay ra chạm vào góc
bên dưới của tranh. Chiếc kệ bên cạnh chuyển động, liền mở ra một mật thất, dẫn xuống là một cầu thang.
Hắn rảo bước đi trước, Hoa Mi bật công tắc đèn rồi đi theo sau.
Dưới tầng hầm có một chiếc giường nằm sau một khung sắt chắc chắn, ngồi bên trong là một người đàn ông.
Gã ta ăn mặc rách nát, tóc tai bù xù, ngồi gục một góc như thể không động đây.
Tiếng mở cửa sắt vang lên leng keng, Yến Vũ đi vào nhìn với vẻ mặt hờ hững.
“Vẫn chưa chết sao?”
Người đàn ông ngước nhìn lên, sau những sợi tóc dài chấm mi mắt là một gương mặt nhợt nhạt.
Cha nuôi của Lý Lạc nhìn hắn, vẻ mặt oán hận nhưng không thể chống đối. Ông ta không nói gì. Vì khi xác định được mình dính dán đến Yến Vũ, sớm muộn gì ông ta cũng không toàn thây.
Hắn bước tới, từ từ ngồi xuống rồi nhìn ông ta.
“Cũng đúng. Những ngày tháng ông bỏ đói Lạc Lạc nhiều như vậy, bấy nhiêu đây với ông thì đã là gì?”
Yến Vũ nghĩ thôi cũng thấy đau lòng, khi mà lúc ấy Lý Lạc còn quá nhỏ. Mong cầu một hạnh phúc, một mái ấm gia đình thì lại bị lợi dụng. Gã không cho cô tình thương, mà chỉ cho đi sự bố thí.
Hắn đưa tay ra bóp chặt lấy cổ của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3715034/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.