Vết sẹo lớn nhất trong đời của Yến Vũ, lại đến từ chính cha mẹ của mình.
Hắn mang theo trái tim đầy vết xước và nỗi đau chôn tận đáy lòng mà lớn lên. Hắn trưởng thành bằng ánh mắt hờ hững, bằng sự tàn nhẫn lạnh lùng của xã hội.
Lý Lạc đột nhiên không nói tiếp, khi mà cô trông thấy Yến Vũ im lặng đến trầm mặc. Hắn hơi rũ mi mắt, dường như không muốn ai thấy vết thương lòng đã lâu lại hở.
“Chỉ như vậy thôi à? Còn cha nuôi của em thì sao? Ông ta đối xử với em như vậy, không lí nào em lại quên?”
“Nếu như buộc tôi phải đánh đổi điều gì đó, tôi thà chọn tìm lại người thân vẫn hơn là dày vò ông ta.”
Hắn đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cổ tay của Lý Lạc, chỉ trong nháy mắt đã kéo cô ngã ngồi trên đùi của mình.
Mái tóc của cô lướt qua, mùi hương nhẹ nhàng đi vào cánh mũi của Yến Vũ.
Tay hắn chạm lên vai của cô, giữ ở đó, tay còn lại đặt ở trên đùi.
Quả nhiên như những gì cô đã nghĩ, hắn không đưa cô vào Hoa Thanh thì cũng sẽ làm chuyện này.
Chỉ là cô không ngờ, có ngày mình lại vì một điều kiện mà đánh đổi bản thân như thế.
Không còn cách nào khác nữa.
Yến Vũ là người đứng đầu của một tổ chức, nếu được hắn chống lưng lại là chuyện tốt. Hắn có thể giúp cô tìm tung tích của cha mẹ ruột, dù họ còn sống hay đã chết. Ít ra cũng có thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3714615/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.