Ông ta vừa nghe xong câu này liền không nuốt xuống nổi, lập tức trở mặt đập bàn đứng dậy.
“Đủ rồi đó! Cậu đừng nghĩ mình có chút tên tuổi thì lên mặt dạy khôn tôi? Rõ ràng trước đó khi nhìn thấy con gái tôi, cậu còn lên tiếng để ý đến nó…”
“Thì sao?”
Câu hỏi bình thản của Yến Vũ khiến ông ta xanh mặt, đang gân cổ thì bỗng nhiên im lặng không biết phải làm gì.
“Tôi để ý cô ta, chứ không phải để ý ông. Con gái ông còn chẳng chạy đến đây xin xỏ điều gì, ông là cái thá gì mà ra điều kiện với tôi?”
“Mày…”
Ông ta vừa lỡ lời một chút, thân tín của Yến Vũ là Vu Kỳ từ sau lưng đi tới, thẳng tay dí súng vào đầu. Cậu ta cất giọng lạnh lùng không khách khí.
“Nói năng cho cẩn thận một chút. Ông nên nhớ, nơi ông đang đứng là Thần Doanh.”
Cả người tê cứng giống như bị đóng băng, ông ta ngay cả nhìn cũng không dám nhìn sang thứ đang dí vào đầu mình.
Yến Vũ vẫn còn có ý định giễu cợt ông ta, ra vẻ nhân từ mà nói.
“Coi kìa Vu Kỳ! Khách đến nhà không tiếp trà, ai lại đi lấy súng dí vào đầu chứ?”
Hắn đứng dậy, đi đến chỗ của ông ta rồi khom người xuống nhìn thẳng vào mắt. Hắn rất thích khiêu khích kẻ khác, đặc biệt là những kẻ yếu hơn mình. Hắn thích dùng ánh mắt lạnh lẽo u ám của mình nhìn thẳng vào đối phương.
“Lần này tha cho ông, lần sau tôi không đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3714609/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.