Đêm đó, Kim Hà để đám Nhiếp Quỳnh đóng vai thành người hầu theo nàng tiến cung vấn an, Chung Ly Túy muốn đi cùng, Nhiếp Quỳnh bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng, chỉ để mình Tiểu Đào lưu lại.
Bóng đêm đen đặc, đi được nửa đường, Nhiếp Quỳnh chợt thấy cổ tay bị siết chặt, do Chung Ly Túy bước chân lơ mơ, bị cục đá ngáng đường làm trượt chân, y cũng tai bay vạ gió, đồng loạt nhào xuống, vững vàng ăn cả miệng đầy đất.
Chẳng màng đến chuyện hình tượng, Nhiếp Quỳnh đưa tay bóp lấy cổ Chung Ly Túy, thấp giọng chửi mắng: “Khốn kiếp, nói thiệt cho ta, đêm nay ngươi uống bao nhiêu rượu rồi?!?”
Vụt! Tiếng gió xẹt ngang như sét đánh(疾风似电),tiễn quang lạnh lăng, khó khăn lắm mới bay sát qua đỉnh đầu của y.
Cùng lúc đó, cửa sổ trên các tòa nhà ở hai bên đường mở ra, lập tức mưa tên phóng tới, lao về phía đoàn người.
Hoắc Thanh Ly Châu và đám người hầu nhao nhao lấy binh khí ra, vây Nhiếp Quỳnh và Kim Hà vào giữa, hộ giá ngăn chặn mũi tên.
Những mũi tên sau khi bị đánh bay trên mặt đất lập tức bốc lên khói tím, Hoắc Thanh vội vàng nhắc nhở cảnh báo: “Có độc, mau nín thở!”
Nhiếp Quỳnh dùng tay áo che lại miệng mũi, cũng đẩy Chung Ly Túy một cái, quát khẽ: “Mau trốn!”
Chung Ly Túy tránh ra sau kiệu mềm của Kim Hà, trong bóng tối lại có một luồng sáng lạnh lẽo xuyên qua kiếm võng của bọn thị vệ, đâm thẳng đến giữa lưng Nhiếp Quỳnh.
Hai chân đột nhiên tê rần, Nhiếp Quỳnh nặng nề ngã sấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-dieu-kim-quy/1735537/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.