"... Không cho."
Mục Uyên: "?"
Tô Vân Thanh một tay đẩy cánh tay đối phương ra, đem đống pudding còn dư bỏ lại trong túi, "Muốn ăn thì về nhà nói với ba ba anh, đừng chắn đường, phiền anh nhường một chút."
Mục Uyên: "..."
Tô Trạch thấy đứa con hoang không cho Mục Uyên chút mặt mũi nào, không khỏi vui mừng gật gật đầu, trào phúng nói, "Đó là ba ba tôi cố ý làm chút điểm tâm nhỏ cho mấy nhãi con này, cậu là sinh viên đã tốt nghiệp rồi còn bon chen làm gì."
Mục Uyên cười lạnh một tiếng, không có đem tên vạn năm luôn xếp thứ hai này để vào mắt.
Anh nhìn về phía thiếu niên trước mắt, ngũ quan thanh tú, ánh mắt lại mang theo một cổ sắc bén, không giống khí thế mà một đứa con ngoài giá thú sẽ có được.
Lại nghĩ đến thành tích khảo hạch max điểm kia, Mục Uyên không thể không đánh giá người trước mặt một cách nghiêm túc hơn.
Ngày thường vô thanh vô tức, thời khắc mấu chốt một bước lên trời......
Chẳng lẽ Tô gia dưỡng ra một cái tai họa ngầm, giả heo ăn thịt hổ?
Tô Vân Thanh đem đề phòng trong mắt đối phương thu hết vào đáy mắt, chưa nói cái gì, chỉ là tư thái thong dong ở trước mặt anh đi qua, đến phòng kiểm tra trước cửa xếp hàng.
Chờ cậu ăn sạch số pudding mình có, mới rốt cuộc đến lượt.
Tô Tần cùng Trình Tử Phong kiên nhẫn chờ ở một bên, Tô Nghiêu cùng Tô Trạch cũng ở đó, vội vàng an ủi tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-da-thiet-lap-hinh-tuong-nhung-khong-nhap-vai-duoc-thi-phai-lam-sao/2901511/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.