Trong căn phòng tối đen yên tĩnh, Lam Dược nặng nề chìm vào mê man, từ dưới bụng thi thoảng truyền đến vài trận đau âm ỷ làm cho nó rất khó đi vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ mơ màng màng nó gặp phải ác mộng, giữa cảnh mộng nó dường như thấy ca ca trong tay cầm một con dao rất sắc nhọn, nhe răng cười cợt hướng đi đến gần nó, nó sợ lắm sợ tới cực điểm, nghĩ muốn gào lên kêu cứu nhưng yết hầu khô khốc cố thế nào cũng không phát ra âm tiếng. Muốn tìm đường trốn tránh lại chợt phát hiện tứ chi cứng ngắc làm cách gì cũng không chịu nhúc nhích.
Mắt nhìn thấy ca ca càng ngày càng đến gần, lòng nó càng rối lên kích thích toàn bộ bộ tri giác mong chúng hoạt động, nhưng cái gì nó cũng không làm được, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn thấy ca ca giơ con dao nhọn đó lên, hung hăng đâm phập xuống dưới...
“A a a a...” Lam Dược thét lớn một tiếng chói tai, giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt lại phát hiện trong căn phòng vốn vắng lặng, không biết từ khi nào đã có một cái bóng đen đứng sẵn ở đó!
Đây là người hay là ma!? Lam Dược bị dọa đến hồn phi phách tán. Kinh ngạc nhìn chằm chằm cái bóng đen kia, động cũng không dám động.
Cái bóng đen đó lặng lẽ di chuyển đến gần giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường. Nương theo tia sáng nhạt nhòa từ ánh trăng rọi xuống, Lam Dược lập tức thấy rõ ràng bộ mặt thật của hắn, chẳng phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ai-tram-luan/3189103/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.