Lúc Lâm Du Nhiên tỉnh lại thì nhìn thấy trần nhà trắng xóa, hắn liền thất thần trong giây lát, trên người gắn đầy dây rợ, máy móc bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tích tích. Hắn nghiêng đầu nhìn bình truyền dịch được treo một bên, một đầu khác thì ghim vào tay hắn.
Hắn khẽ giật giật ngón tay, có thể động đậy, nhưng lạnh quá.
Mẹ là người đầu tiên phát hiện ra hắn đã tỉnh lại, vội vàng chạy lại, đôi mắt hoe hoe đỏ.
Lâm Du Nhiên nhìn nhìn phòng bệnh, chỉ có mỗi mình mẹ, mà cũng phải thôi, bố sẽ không bao giờ đến, ông ấy luôn vậy đấy.
“Thật may quá, con đã tỉnh rồi, bác sĩ bảo…” Mẹ lo lắng nói.
Có cô y tá đi vào nhẹ nhàng khuyên bảo: “Người bệnh vừa mới tỉnh, xin đừng kích thích cậu ấy.”
Lâm Du Nhiên vốn muốn hỏi mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng cổ họng khô khốc không tài nào phát ra âm thanh được.
Mẹ nghe xong lời khuyên của y tá thì liền không mở miệng nữa. Mãi đến hôm sau, được bác sĩ cho phép mới nói chuyện cùng Lâm Du Nhiên. Có người phát hiện hắn trên đường cao tốc, cả người đang bị trói trên một bảng hiệu giao thông. Cạnh đó là xe ô tô bị hư hỏng nặng.
Lâm Du Nhiên nhớ tới sự nguy hiểm lần đó, hình như lúc xe lao tới, hắn liền mất đi ý thức. Cho dù giờ đang nằm trong viện, nhưng cứ nhớ lại chuyện này là tay chân hắn vẫn lạnh lẽo sợ hãi như cũ.
Hắn tưởng khi đó mình chết chắc rồi.
Bác sĩ chẩn đoán, hắn là bị khiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310888/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.