Lâm Du Nhiên hôn lên môi người thiếu niên, cảm nhận được hơi thở tươi mát riêng biệt của y. Đôi mắt kia tựa đêm đen tĩnh mịch, sâu thăm thẳm, khi hôn liền khẽ khép lại, tựa bướm nhỏ rập rờn đôi cánh.
Hắn mông lung dần mở to mắt, chung quanh tối om. Lúc này hắn mới phát hiện hóa ra nãy giờ chỉ là ảo tưởng, không khỏi cảm thấy thất vọng. Một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, hắn có chút hoang mang nhìn lên bầu trời — không trung quang đãng, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương cỏ cây thơm ngát đặc trưng của mùa hạ. Nhưng hiện tại có loại mùi quen thuộc còn đặc hơn hương cây cỏ nhiều—
Lâm Du Nhiên nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện mình vậy mà bị trói lại. Lưng tựa vào cái cọc đằng sau đã tê rần, ngay cả cái cổ cũng xót vô cùng. Hắn hơi kinh hoảng, không phải ai cũng có thể gặp nguy mà không loạn lên, huống chi hắn chỉ là một cậu chủ sung sướng từ thuở bé. Hít sâu vào mấy hơi, nương theo ánh sáng yếu ớt của mấy cây đèn đường mà quan sát xung quanh. Trách không được lại thấy quen thuộc.
Đây là một đường cao tốc, hai bên phủ cây xanh, quốc lộ vốn mang theo bụi mù đặc trưng càng khiến hắn thêm khẳng định.
Một cái xe chạy như bay xẹt qua — không ai phát hiện ra hắn.
Hắn nhìn lại chỗ mình bị trói, là một bảng hiệu giao thông, tuy nhỏ, nhưng là mẹ nó hắn chẳng có cách nào nhổ nó hay làm đứt dây trói được. Là ai trói hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310887/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.