Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại đã là gần giữa trưa, y dụi dụi mắt, nhìn ánh mặt trời xuyên qua màn cửa chiếu vào phòng. Vươn người mấy cái thì y phát hiện cái chăn giật giật.
Cố Tiểu Tịch quay sang nhìn chỗ Ngụy Tiếu Ngữ đã nằm, chỉ thấy còn cái gồ cao cao, xốc chăn lên thì phát hiện con Shirley đang rúc mình trong đó, quấn người thành một cục bông xù. Cố Tiểu Tịch vươn tay tới, lông của Shirley rất mềm lại ấm áp. Y nhấc Shirley lên, nó liền ngẩng đầu, thè lưỡi liếm cái cằm của Cố Tiểu Tịch. Y ôm nó vào lòng.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Cố Tiểu Tịch kéo màn cửa ra, để nắng rực rỡ tràn vào. Cố Tiểu Tịch đột nhiên nhận ra ngày xuân đã về với thành phố này rồi.
Xung quanh thật yên ắng, Ngụy Tiếu Ngữ hẳn là đã ra ngoài. Hôm qua, hắn đã nói hôm nay phải đi cứu Ngụy Hựu Tuyết. Còn đi nơi nào, phải cứu thế nào thì Cố Tiểu Tịch cũng không biết.
Cố Tiểu Tịch đang đứng ngẩn người trước cửa sổ, thì có người gõ cửa. Cố Tiểu Tịch quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Thất đứng đó. Ngụy Thất vẫn là dáng vẻ lịch lãm như trước, anh mặc chiếc sơmi màu đen, mái tóc đen nhánh được cột gọn gàng, trên mặt là nụ cười hòa nhã.
Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu: “Tôi tưởng anh và Tiếu Ngữ đi cùng nhau rồi chứ.”
Ngụy Thất cười, chậm rãi đi tới, ôm lấy Shirley từ trong lòng Cố Tiểu Tịch: “À, cậu Ngữ bảo tôi ở lại.”
“Vì Dạ Ngữ hả?”
Ngụy Thất hiền hậu đáp lại: “Cậu Ngữ bảo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310862/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.