Đến gần khu trước nhà, Triệu Ngang tạm biệt Nhạc Doanh Phong.
Thời gian đã sắp đến 11 giờ, đám con nít trong tiểu khu bọn họ cũng bị ba mẹ gọi về, nhưng đèn mỗi nhà vẫn không tắt, đèn đường của tiểu khu cũng không giống trên phố, sáng rực.
Thậm chí còn có nhà treo ***g đèn đỏ thẫm ở cửa sân dưới lầu, cả tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, Triệu Ngang vào trong một đoạn, thân thể không chịu khống chế mà cứng ngắc.
Chắc cậu ấy đã đi rồi nhỉ? Không kìm lòng được dừng bước lại, sau đó xoay đầu, nhất thời ngây người tại chỗ —— Nhạc Doanh Phong vẫn đang đứng ở chỗ rẽ, nhìn cậu quay đầu, giơ tay lên vẫy vẫy cậu.
Triệu Ngang cố hết sức để mình có vẻ tự nhiên hơn, nhìn cậu ấy cười cười, “Sao còn chưa về?”
“Không có gì, tớ nhìn cậu vào.” Hai người đã có một khoảng cách, vậy nên giọng nói của Nhạc Doanh Phong cũng không tính nhỏ, ở tiểu khu trống trãi, có vẻ càng rõ ràng.
Mặt Triệu Ngang thoáng cái lại nóng lên, may mà tuy đèn tiểu khu rất sáng, nhưng khoảng cách xa như vậy, chỉ có ánh đèn Nhạc Doanh Phong cũng thấy không rõ vẻ mặt cậu.
Quá mập mờ! Trong đầu Triệu Ngang chỉ còn lại một câu này, tất thảy chuyện phát sinh đêm nay đều khiến cậu như rơi vào trong mộng, cậu không dám nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ có thể xoay người vội vàng đi về phía chỗ bậc thang nhà mình.
Ánh mắt phía sau khiến bước chân cậu không tự chủ mà hỗn loạn đến lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-ngoan-tieu-hao-dich-menh-kiep-tieu-hao/2253394/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.