Khi làm câu hỏi, tôi luôn có thói quen viết ra những công thức mà tôi có thể sử dụng trên giấy nháp.
Điều này có thể làm giảm tỷ lệ lỗi và cũng tạo điều kiện thuận lợi cho bộ nhớ.
Nhưng không ngờ Lâm Sương lại gấp đến mức chó cùng rứt dậu, mất hết lý trí.
Cô ta lén lút xé phần giấy nháp tôi viết công thức hóa học.
Muốn dùng nó để vu khống tôi gian lận.
Đồng thời tỏ ra rất tự tin
"Thầy, thầy xem đi, đây là chứng cứ.”
Điểm thi của Lê Chi gần đây có tụt dốc, nhưng dù vậy, em cũng không thể đi đường ngang lối tắt được, nếu bây giờ em gian lận, trong kỳ thi tuyển sinh đại học sau này em phải làm thế nào? "
Tôi định mở miệng biện hộ cho mình vài câu.
Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói thanh mát mà âm trầm từ phía sau tôi.
Chủ nhân của giọng nói nói chậm rãi và bình tĩnh.
Như trái mận giòn ngọt chìm dưới đáy giếng lạnh giữa mùa hè oi ả.
Nó quen thuộc đến đau lòng:
“Điểm hóa học của bạn học Lê Chi luôn rất tốt nên bạn ấy không cần phải gian lận.
"Hay là để bạn ấy làm lại các câu hỏi liên quan đến những công thức này ngay tại chỗ một lần nữa?"
Tim tôi run lên.
Theo âm thanh tôi quay đầu lại và bắt gặp một đôi mắt đen tuyệt đẹp với nụ cười nhàn nhạt.
Anh ấy là anh trai khác cha khác mẹ của tôi.
Giang Dục.
CHƯƠNG 22
Năm tôi chín tuổi, tôi theo mẹ tôi, bà Lý, đến nhà họ Giang.
Trước khi đến đó, metliên tục chỉnh lại váy cho tôi và liên tục căn dặn tôi một cách lo lắng:
“Chi Chi, nhà chú Giang còn có một người anh trai, anh ấy lớn hơn con mấy tháng, tính tình có lẽ có chút hư hỏng, sau này, nếu con có phải chịu tủi nhục gì thì chúng ta cứ nhịn, có được không?"
Mặc dù lúc đó tôi vẫn còn nhỏ nhưng tôi có thể hiểu rằng có thể mẹ tôi gặp phải một số khó khăn.
Vì thế tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Đồng thời, tôi cũng chuẩn bị tinh thần để bị bắt nạt ở Giang gia.
Nhưng--
Người anh họ Giang đó thực ra hoàn toàn khác với những gì mẹ nói.
Anh ấy chỉ hơn tôi vài tháng nhưng lại cao hơn tôi rất nhiều.
Cô có nước da trắng sứ, đôi mắt đào lấp lánh và hai lúm đồng tiền nông trên má khi cười.
Vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ấy đã tặng tôi một cây kẹo mút vị vải thiều.
Sau khi tôi nói lời cảm ơn.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào đầu tôi rồi mỉm cười nói:
"Chi Chi dễ thương quá.”
"Anh là Giang Dục, từ nay anh sẽ là anh trai của em."
CHƯƠNG 23
Tôi luôn tin tưởng vào những gì mẹ dạy tôi.
Gặp chuyện thì phải nhịn.
Nhịn một giờ sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Vì vậy, khi còn học cấp 2, tôi đã thành công trở thành một kể yếu đuối mà ai cũng có thể bắt nạt
Họ cười và kéo tóc tôi trong giờ ra chơi.
Thấy tôi khóc đau đớn, họ lại vây quanh tôi, vỗ tay và gọi tôi là “quỷ khóc nhè”.
Thậm chí còn có kẻ lấy cốc của mình và bảo tôi đi lấy cho một cốc nước nóng sôi.
Sau khi tôi đem nước đến, lại cười một cách ác nghiệt.
Đối diện với khuôn mặt của tôi, từ từ mở nắp cốc.
- --Nhưng ly nước vẫn không tạt trúng người tôi.
Bởi vì lúc đó Giang Dục đã xuất hiện.
Anh ấy chộp lấy chiếc cốc từ nam sinh đối diện, mặt không biểu cảm rót hết nước nóng vào chỗ ngồi của cậu ta.
Sau đó anh đá mạnh vào đầu gối cậu ta.
Cậu ta rên rỉ quỳ một chân trước mặt tôi.
Nhưng Giang Dục chỉ nhẹ liếc cậu ta một cái, lạnh lùng cảnh cáo:
“Còn có lần sau, tôi sẽ không chỉ đá vào chân cậu đâu.”
CHƯƠNG 24
Ngày hôm đó, giữa tiếng reo hò của người xem.
Giang Dục nắm tay tôi và rời khỏi lớp học.
Anh dẫn tôi ngồi ở quán trà sữa trước cổng trường.
Một lúc lâu sau, anh mới bất giác thở dài nói:
“Chi Chi, anh không muốn nhìn thấy em bị ức hiếp.
“Dì Lý rất thương em, nhưng không phải dì nói gì cũng đúng.
Nhượng bộ, chì phòng được quân tử, không phòng được tiểu nhân.
Đôi khi nếu em càng nhượng bộ, thì đối phương sẽ ngày càng quá đáng."
Toàn thân tôi vẫn còn run nhẹ.
Tôi nghe xong liền ngẩng đầu lên và nhìn anh một cách kiên định.
Giang Dục mỉm cười đẩy cốc trà sữa nóng vừa được bưng ra trước mặt tôi.
Rồi anh nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt tôi bằng mu bàn tay lạnh lẽo như muốn an ủi tôi.
“Chi Chi,” anh ấy nói thêm, “em không cần phải chịu đựng bất cứ điều gì.
Dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn luôn ở đây.”
Anh trai sẽ luôn ở bên cạnh em."
CHƯƠNG 25
Sau kỳ thi tuyển sinh cấp 3, do chú Giang chuyển công tác nên Giang Dục đã theo chú đến một thành phố khác trong tỉnh để học.
Tôi đã lâu rồi không gặp anh ấy.
Nhưng vẫn giữ liên lạc.
Tôi chia sẻ chi tiết mọi thứ về tôi với anh ấy mỗi ngày:
"Anh ơi,anh đúng là có mắt nhìn. Đúng như dự đoán, em đã được nhận vào trường chuyên và đã vượt qua bài kiểm tra.
"Câu hỏi hàm số thực ra không khó như em tưởng."
Và sau đó——
"Anh ơi, hình như em có người mình thích rồi..."
"Hôm nay sau lễ kỷ niệm ở trường, cậu ấy đã tỏ tình với em. Cậu ấy còn tặng em một chiếc vòng cổ bằng Sapphire."
Ngày đó Giang Dục rất kỳ lạ.
Rõ ràng, dù tôi có nói gì, dù bận học đến mấy thì anh ấy cũng sẽ trả lời mọi tin nhắn một cách nghiêm túc.
Chỉ có ngày đó thôi.
Tôi đã nói với Giang Dục ngày tôi và Kỳ Ngôn ở bên nhau.
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ “Bên kia đang nhập” hiển thị lặp đi lặp lại ngay phía trên khung chat.
Đối phương dường như đang xóa rồi gõ rồi xóa, nhưng vẫn không biết nên nói gì cho phù hợp hơn.
Cuối cùng chỉ còn lại một câu:
[Ừ, anh biết rồi]