17.
Đúng lúc này, người bạn cùng bàn nhẹ nhàng dùng bút chọc vào tay tôi.
Cô ấy cố gắng hết sức để hạ thấp giọng và nói với tôi:
"Lê Chi, mình thật ghen tị với Lâm Sương."
“Hả?” Tôi bối rối quay đầu lại
“Cậu ghen tị với cậu ấy cái gì chứ?”
Bạn cùng bàn thở dài: “Mình ghen tị cô ấy giống hệt như cậu trước đây.”
"Có thể hẹn hò với Kỳ Ngôn, thành tích cũng rất tốt, hầu như lần nào cũng đứng đầu trong kỳ thi."
Tôi lặng câm.
Một lúc lâu sau, tôi lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến, cúi đầu tiếp tục làm bài của mình.
Nửa đầu câu nói của cô ấy thì tôi không quan tâm.
Kỳ Ngôn là một tra nam, ai muốn yêu thì yêu.
Còn về nửa câu sau….
Kỳ thi lần tới, ai đứng thứ nhất, cái này còn chưa biết được.
Trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi đỗ vào trường chuyên với thành tích nằm trong 300 của toàn khu vực.
Tôi đã có thể đứng vững vị trí nhất lớp trong suốt năm lớp 11 và nhiều lần tổng điểm của tôi bỏ xa Lâm Sương, người đứng ở vị trí thứ hai.
Đó chắc chắn không phải là may mắn.
Tôi đã tụt dốc như thế nào?
Làm thế nào tôi có thể quay trở lại.
18.
Sau khi bước vào năm thứ ba trung học, trường chuyên yêu cầu mỗi lớp phải tổ chức kiểm tra hàng tuần.
Trước khi bài kiểm tra Ngữ Văn bắt đầu vào buổi sáng.
Tôi ôm quyển sách trên tay trở về từ văn phòng sau khi đặt câu hỏi và đột nhiên tôi nghe thấy ai đó gọi tôi từ phía sau.
"Chi Chi"
Tên mụ của tôi được người đó cố ý gọi kéo dài ra khiến nó nghe thật mơ hồ.
Đúng là làm người ta kinh tởm.
Tôi dừng lại và hỏi Kỳ Ngôn: “Có chuyện gì?”
Cậu ta hơi nhướng mày và không trả lời câu hỏi của tôi.
Thay vào đó, cậu ta bước chậm rãi và đứng trước mặt tôi.
Và trước khi tôi kịp phản ứng.
Cậu ta từ từ đưa tay ra, rồi bất ngờ dùng sức xé toạc chiếc vòng cổ bằng đá Sapphire đeo trên cổ tôi.
Tôi choáng váng một lúc rồi mới tỉnh lại.
Đây là món quà cậu ta đã tặng tôi vào 3 tháng trước tại lễ kỷ niệm của trường, ngày tôi và Kỳ Ngôn ở bên nhau.
Ban đầu, mục đích của nó là để thổ lộ tình cảm với tôi và chúc mừng tôi đã thành công trong buổi biểu diễn.
Nhưng bây giờ Kỳ Ngôn lại cầm chiếc vòng cổ này trong tay, muốn dùng nó để chế giễu tôi.
Khóe môi cậu ta hiện lên một nụ cười lãnh đạm, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy mỉa mai:
"Lê Chi, chúng ta đã chia tay rồi, sao cậu còn đeo chiếc vòng cổ mà tôi tặng?”
Cậu vẫn lưu luyến không quên tôi à?"
Cậu ta với vẻ mặt đã nắm chắc phần thắng, nói xong vẫn im lặng đứng đó chờ tôi mở lời.
Xung quanh vang lên những lời thì thầm.
Nhưng tôi chỉ thuận tay hất tóc lên.
Tôi mỉm cười thản nhiên:
"Tôi vẫn đeo chiếc vòng cổ này, không phải vì lưu luyến không quên mà là tôi chẳng để tâm đến nó chút nào.
Nếu tôi còn để tâm đến cậu, thì vào ngày cậu nói chia tay, lẽ ra tôi nên điên lên mà vứt nó đi.”
Nhưng tôi không làm vậy, vì nó giống như bất kỳ chiếc đồng hồ, vòng tay hay đôi bông tai nào tôi sở hữu.
Nó không có giá trị hay ý nghĩa đặc biệt nào khác. Nó chỉ là một chiếc vòng cổ mà thôi.
Tôi không hề vứt nó đi, tôi chỉ quen đeo nó và quên mất sự tồn tại của nó."
Cuối cùng, tôi chậm lại tốc độ nói và nói thêm:
“Tôi nói này, Kỳ đại thiếu gia,cậu đúng là tự mình đa tình.
Không biết xấu hổ sao?"
Tôi vừa dứt lời, những đường gân trên mu bàn tay cầm chiếc vòng cổ của Kỳ Ngôn đã nổi lên, các khớp xương hơi trắng bệch do dùng sức.
Nhưng lần đầu tiên, cậu ta không thể nói một lời nào trước mặt tôi.
Có lẽ Kỳ Ngôn cũng không thể nào ngờ tới.
Người mềm yếu trước đây mặc cho cậu ta gây khó dễ.
Bây giờ cũng dám mở miệng làm cậu ta nghẹn họng.
Chuyện mới lạ biết mấy.
19.
Các kỳ thi hàng tuần ở trường chuyên áp dụng hệ thống đánh giá tức thời.
Sau khi hoàn thành mỗi môn học, kiểm tra ngay đáp án và thống kê điểm số.
Sau khi giáo viên bộ môn đánh giá những câu có tỷ lệ mắc lỗi cao trong đề thi sẽ tổ chức chấm thi các môn tiếp theo.
Trong ngày thứ bảy, các bài kiểm tra Ngữ Văn, Toán và Ngoại Ngữ lần lượt được hoàn thành.
Sau khi kiểm tra đáp án, tôi có tỷ lệ trả lời đúng cao nhất ở ba môn này.
Lâm Sương chỉ đứng sau tôi với cách biệt năm điểm.
Vào Chủ Nhật, thi các môn khoa học.
Sau khi làm bài kiểm tra vật lý vào buổi sáng, Lâm Sương phát hiện ra rằng môn vật lý của cô ấy bị trừ nhiều hơn tôi khoảng hai mươi điểm.
Thấy vị trí số một của cô ta lại sắp bị tôi lấy mất.
Cô ta dường như không thể ngồi yên nữa.
20.
Khi kết thúc bài thi Hóa, chuông reo báo hiệu giờ nộp bài.
Lâm Sương đột nhiên giơ tay lên, hướng lên bục giảng nói:
"Thầy ơi, bạn học ngồi trước mặt em vừa gian lận!"
Cô ta nói từng chữ như thật sự nhìn thấy tôi gian lận, giọng điệu vô cùng kiên quyết, cô ta chỉ vào tôi và nói:
“Bạn ấy làm một tờ giấy ghi chú và viết rất nhiều công thức hóa học lên đó.”
Giám thị cau mày ra hiệu cho những người khác nộp bài và rời đi như thường lệ.
Sau đó giám thị gọi Lâm Sương và tôi sang một bên.
Lâm Sương mỉm cười mờ ám với tôi.
Cậu ta lấy trong tay ra một mảnh giấy chứa đầy công thức và đưa cho giám thị.
Trên đó thực sự là chữ viết tay của tôi.