Bên xe ba người kia vui mừng nhảy nhót không ngừng. Mộ Dung Thiên xoay thân nhảy lên ngựa, xốc lên rèm cửa, Phương Lỗi duỗi tay nói, "Sư phụ để ta đến đi."
Mộ Dung Thiên ngăn tay y, thấp giọng nói, "...... Ta chính mình tới."
Cong eo bước vào, ngưng mắt nhìn người nọ trong xe, bức mành được mở ra mang theo gió lùa vào, ánh sáng từ khe hở chiếu vào. Dưới cửa sổ kia hiện ra một khuôn mặt, hai má gầy ốm, hai mắt hãm sâu, sắc mặt biến thành màu đen, nếu không phải thỉnh thoảng vẫn còn hô hấp nhẹ nhàng, quả thực giống như một bộ xương khô được bọc một lớp da, làm sao còn nhìn ra được người một tháng trước, nữa điểm phong thái phong thần tuấn lãng Đồng Khâm Vương
Mộ Dung Thiên duỗi tay, xốc lên cổ áo y, mười mấy ngày trước, vết thương chính hắn đâm vào, chẳng những nửa điểm cũng không khép lại, ngược lại hư thối sinh mủ, được Mi nhi rửa sạch mỗi ngàyh, lại dùng vải bố trắng tầng tầng quấn lận.
Đầu ngón tay Mộ Dung Thiên hơi hơi có chút run rẩy, bất giác buông tay.
Y liền nằm như vậy, hai mắt nhắm chặt, không hề sinh khí, tựa hồ là cái người chết. Này như thế nào sẽ là cái người ngang ngạnh bướng bỉnh không kềm chế được Lý uyên? Đồng Khâm Vương luôn mang theo biểu tình trêu đùa, y vĩnh viễn thịnh khí lăng nhân*, âm mưu đầy bụng? Người này có chổ nào giống y?
*Thịnh khí lăng nhân: Hành động độc ác, thái độ hống hách, áp bức hà hiếp.
Mờ mịt nhìn chằm chằm Lý Tuyên sau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-giang-ho/1368599/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.