Diệu Ân thật ra rất hi vọng nhưng cũng rất phân vân, cũng có một chút do dự không rõ ràng. Nếu thật Mạnh Kì Phong là An nhi, vậy thật tốt vì An nhi vẫn còn sống. Nhưng An nhi đã có cuộc sống mới tốt đẹp như thế, nàng có nên cố chấp miễn cưỡng An nhi thừa nhận hay không? Lại nói, nàng đã hai lần đối diện với Mạnh Kì Phong. Đúng là khuôn mặt ấy, dáng dấp ấy hệt như An nhi thế nhưng vẻ lãnh đạm xa cách kia. Còn có lúc Mạnh Kì Phong lạnh lùng gắt lên, khẳng định không có chút liên hệ với nàng. Tự nhiên nàng vừa lo sợ, vừa đau lòng. An nhi của nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ có biểu tình đó. Trong lòng nàng, An nhi luôn luôn là một đứa nữ nhi ngoan hiền hiếu thảo. Tuy rằng sinh trưởng trong cảnh khốn cùng nhưng An nhi vẫn là một đứa trẻ tốt, chưa từng vô lễ. Còn với Mạnh Kì Phong. Thật không hiểu sao, nàng cảm thấy được ánh mắt của Mạnh Kì Phong nhìn nàng rất ghét bỏ. Nếu người đó đã ghét bỏ nàng đến như vậy, nàng có nên nghe theo lời Trần Thị Oanh tiếp cận Mạnh Kì Phong để hỏi cho ra sự thật hay không?
Trần Thị Oanh thấy Diệu Ân vừa đi vừa suy nghĩ, cước bộ càng lúc càng chậm. Nàng bực bội, lôi kéo nàng ấy nhanh hơn, vừa liên tục bên tai nói:
- Ngươi thật ra là cái loại ni cô gì đây hả Diệu Ân? Lề mề chậm chạp y như một con rùa vậy!
Diệu Ân bất chợt gượng tay Trần Thị Oanh lại, nàng khẽ thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985927/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.